Ghana, cũng như nhiều quốc gia khác ở tiểu vùng Saharan Châu Phi, hiện
chưa có một chiến lược phát triển vùng rõ ràng, nhất quán. Phát triển vùng
đã diễn ra khá mạnh mẽ song vẫn chưa được kiểm soát. Chính sách phân
quyền được Ghana áp dụng 1988 chủ yếu tập trung vào các thị trấn nhỏ.
Việc áp dụng Mục tiêu Phát triển Thiên niên kỷ (MDGs) và các chiến lược
xóa đói giảm nghèo cụ thể của quốc gia cần được sự ưu tiên phối hợp của
nhà nước đối với các thị trấn nhỏ. Phân phối và cung cấp dịch vụ qua các thị
trấn nhỏ là nhân tố cần thiết đối với mọi chiến lược phát triển vùng và xóa
đói giảm nghèo.
25 trang |
Chia sẻ: tieuaka001 | Lượt xem: 541 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem trước 20 trang nội dung tài liệu Vai trò của các thị trấn nhỏ trong phát triển vùng và xóa đói giám nghèo ở Ghana, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
,
nhiều hộ không thuộc diện nghèo cũng sẽ được ưu tiên dẫn đến việc thất
thoát nghiêm trọng quyền lợi. Mặt khác, theo UNDP (2000;83) càng tập
trung xóa đói giảm nghèo theo tiêu chí địa lý thì chi phí hành chính cho các
chương trình giảm nghèo càng tốn kém do các chi phí phát sinh cho việc xác
định các khu vực nghèo.
18
Dù những hạn chế gắn với việc tập trung quá mức vào khu vực xã hội
hay các đơn vị địa lý như thế nào chăng nữa thì vai trò của các thủ đô vùng ở
Ghana với tư cách là trung tâm y tế, giáo dục và các dịch vụ khác trong
khuôn khổ chính sách phát triển phân quyền vẫn cần phải khắc phục được
chúng. Mục tiêu chung của quyết định phân quyền và trao quyền cho các địa
phương là cho phép chính quyền địa phương phát triển các cấu trúc và cơ
chế tạo điều kiện cho người dân trong khu vực tiếp cận với các dịch vụ một
cách hiệu quả. Ở nhiều khu vực của Ghana, không có dịch vụ nào ngoại trừ
dịch vụ chăm sóc sức khỏe ban đầu (PHC) chủ yếu là các trạm xá, bưu điện
và trung tâm y tế và các trường học cơ bản (tiểu học, trung học cơ sở) nằm
ngoài thủ đô vùng. Chính vì vậy vai trò của các thủ đô vùng với tư cách là
trung tâm chính cung cấp các dịch vụ giáo dục trung học phổ thông, bệnh
viện, ngân hàng và các dịch vụ điện thoại, fax, internet có ý nghĩa thiết yếu
trong nhu cầu phát triển kinh tế xã hội của người dân.
Do những khó khăn về chi phí và nguồn lực, cả chính quyền trung ương và
địa phương ở Ghana trong giai đoạn phát triển hiện tại đều không thể cung
cấp tất cả các dịch vụ cho mọi khu vực nông thôn. Do đó việc cung cấp dịch
vụ qua các thủ đô vùng được xem là một nỗ lực lớn trong hoạt động cung
cấp và phân phối dịch vụ với mức chi phí thấp hơn cho nhiều đối tượng nhất
có thể. Nó cũng đòi hỏi sự tiếp cận hơn nữa do sự cần thiết của các dịch vụ
này đối với dân cư ở các thị trấn nhỏ và dân cư nông thôn vốn chiếm đa số
trong dân số của Ghana. Ngoài ra, MLGRD/ chính sách của chính quyền
trung ương được thông báo sẽ mở rộng dịch vụ cơ bản tới tất cả các khu vực
thông qua các thủ đô vùng như đã đề cập trước đó. Tuy nhiên, thực trạng
một tỉ lệ lớn các thủ đô vùng thiếu các dịch vụ cơ bản như bệnh viện, bưu
điện, điện thoại cố định, trường trung họcđã hạn chế các dịch vụ mà
chúng cung cấp tới người dân và dân cư các vùng sâu vùng xa trực thuộc.
Hỗ trợ và đẩy mạnh tương tác đô thị và nông thôn.
Mối liên kết giữa đô thị và nông thôn đề cập đến hàng loạt mối liên kết
không gian (dòng dân cư, hàng hóa, dịch vụ và thông tin) và các mối tương
tác khu vực (việc làm ở nông thôn, hoạt động phi nông nghiệp và nông
nghiệp đô thị) đang diễn ra giữa, trong phạm vi các khu vực được định nghĩa
là nông thôn và đô thị. Đối với nhiều hộ nông thôn, mối liên kết nông thôn –
đô thị là một phần của thực tế địa phương vì các thành viên trong gia đình
đang làm các công việc khác nhau để tạo thu nhập ngoài nông nghiệp, duy
trì không gian sinh hoạt ở các thôn làng, đi tới các làng, bản địa phương,
vùng sâu để buôn bán, lao động và tìm kiếm các dịch vụ đặc biệt (Douglass,
1998). Thực tế là có một số người dân gốc thành thị hoặc thành thị đã tìm cơ
19
hội sinh sống ở các khu vực nông thôn hoặc tham gia vào các hoạt động
nông thôn (phi đô thị).
Các thủ đô vùng thông qua vai trò của mình là cung cấp các dịch vụ như
thị trường, giáo dục phổ thông, bệnh viện, ngân hàng, ICTsẽ hỗ trợ và
thúc đẩy tương tác nông thôn – đô thị và kết nối giữa các khu vực. Điều này
cho phép các hộ gia đình ở cấp địa phương có thể tham gia vào các hoạt
động chéo giữa thành thị và nông thôn như là một hình thức tích lũy thu
nhập và tài sản. Điều này cũng đặc biệt quan trọng đối với các hộ gia đình
nông thôn vì nó cho phép họ có thể đa dạng hóa nguồn sống, bảo vệ họ khỏi
những cú sốc và căng thẳng.
Hơn nữa, các thủ đô vùng không chỉ đóng vai trò chính trong sự tương tác
giữa các khu vực nông thôn và thành thị mà còn là nơi tập hợp, gắn kết các
nhóm xã hội trong khu vực. Ở nhiều vùng, điều này còn được thể hiện trong
các phiên chợ khi người dân từ các khu vực khác nhau đến tập trung rất
đông đúc ở các thủ đô vùng. Thực tế này đã cung cấp một định nghĩa chuẩn
xác về sự tồn tại của một khu vực hành chính, chính trị thống nhất (vùng)
đồng thời thúc đẩy sự tồn tại của nhiều đối tượng dân cư trong đó (Owusu và
Lund, 2004)
Các trung tâm thay thế giành cho các đối tượng di cư từ nông thôn ra
thành thị.
Trong khi đô thị hóa đang gặp rất nhiều thuận lợi thì một vấn đề nảy sinh là
tốc độ đô thị hóa đã vượt xa khả năng của các nhà quy hoạch thành phố, thị
trấn trong việc đáp ứng nhu cầu về dịch vụ và cơ sở hạ tầng như nhà ở,
nước, đường xá, bệnh viện và trường học(GSS, 2005). Những thách thức
này trở nên nghiêm trọng và rõ ràng nhất ở các thành phố, thị trấn lớn. Thực
trạng số lượng dân di cư ngày càng lớn tới các khu vực này chính là nguyên
nhân cho tốc độ tăng trưởng và mở rộng nhanh chóng của chúng. Điều này
gây phát sinh các khu ổ chuột, vệ sinh môi trường kém, gia tăng dân số, mức
tập trung dân cư cao dẫn đến một loạt các hệ lụy về sức khỏe và chất lượng
cuộc sống của người dân (GSS, 2005; ISSER, 2007)
Ở Ghana, tốc độ tăng trưởng nhanh của các trung tâm đô thị lớn như
Accra, Kumasi, Sekondi, Takoradi và Tamale đã trở thành mối quan ngại
quốc gia. Theo GSS(2005:130) hàng loạt các chiến lược nhằm ngăn chặn làn
sóng di cư từ nông thôn ra thành thị đã được áp dụng. Một trong số đó là
chính sách phân quyền hành chính và quản lý cho các vùng, địa phương
nhằm thúc đẩy tốc độ phát triển nông thôn. Theo chính sách này vai trò của
các thủ đô vùng là các trung tâm đô thị thay thế cho các đối tượng di cư
được đặt lên hàng đầu. Việc phát triển của các thủ đô vùng giúp tạo ra nhiều
lựa chọn hơn cho các đối tượng di cư từ nông thôn ra thành thị muốn chuyển
20
tới các thành phố, thị trấn lớn. Nó tạo các đối tượng di cư từ nông thôn ra
thành thị cơ hội hòa nhập hoàn toàn với các thủ đô vùng hay chuyển dịch
dần dần từ thủ đô vùng lên các thành phố lớn.
Có thể nói rằng vai trò của các thủ đô vùng trong việc tiếp nhận các đối
tượng di cư và cho phép họ chuyển dần lên các thành phố lớn là một biện
pháp sáng suốt góp phần quan trọng vào việc làm giảm áp lực cho các trung
tâm đô thị lớn như Accra, Kumasi, Temale, Tema và Sekondi – Takoradi.
Gia tăng dân số ở các thủ đô vùng trong hai thập kỷ qua (1984 – 2000) cho
thấy các trung tâm đô thị nhỏ chiếm một tỉ lệ lớn trong tổng dân số đô thị
của Ghana (xem bảng 4). Qua bảng 4 ta thấy ngoài 3 vùng ở phía bắc Ghana
(Viễn Đông, Tây và Viễn Tây), tất cả các thủ đô vùng đều gia tăng nhanh
chóng trong giai đoạn 1984 – 2000 so với giai đoạn 1970 – 84.
Từ năm 2000 cho đến nay khoảng 20% tổng dân số thành thị của Ghana
sinh sống ở 99 thủ đô vùng. Tóm lại, vấn đề cần nhấn mạnh ở đây là số
lượng thành phố, thị trấn lớn ở Ghana sẽ gia tăng nhanh hơn trước đây rất
nhiều nếu như không có sự xuất hiện của các thủ đô vùng. Hơn nữa, thách
thức của đô thị hóa và hệ quả của nó sẽ trở nên nghiêm trọng hơn thực tế rất
nhiều. Do đó, việc các thủ đô vùng đóng vai trò là các trung tâm thay thế cho
các đối tượng di cư từ nông thôn ra thành thị chính là quá trình đô thị hóa
lan tỏa, ngay cả khi quy mô của nó tương đối nhỏ. Theo Aka (1991), các thị
trấn vừa và nhỏ có xu hướng giảm áp lực đối với các thành phố lớn bằng
cách đưa ra nhiều lựa chọn cho các đối tượng di cư cũng như tạo điều kiện
hỗ trợ quá trình đảo chiều phân cực.
Hành chính công
Việc chuyển đổi nguồn lực và quyền lực từ các cơ quan trung ương tới các
cấp địa phương theo chương trình phân quyền nhằm hướng tới một số mục
tiêu. Song, mục tiêu cơ bản là cải thiện mức sống ở các khu định cư nông
thôn và các trung tâm ở tầng thấp trong bậc thang định cư trong quá trình
thúc đẩy phát triển nôn g nghiệp, kích thích ngành nghề phi nông nghiệp,
đẩy mạnh tiếp cận các dịch vụ xã hội, giảm tỉ lệ di cư vào các thị trấn lớn
(GSS, 1995). Với vai trò là trung tâm hành chính của vùng, các thủ đô vùng
được kỳ vọng giữ vai trò đi đầu trong việc hoàn thành các mục tiêu của
chương trình phân quyền.
21
Bảng 4: Phân phối các thủ đô vùng theo khu vực: dân số và tỉ lệ gia tăng
Vùng
Số
thủ
đô
vùng 1970
Tỉ
lệ
gia
tăng Dân số 1984
Tỉ lệ
gia
tăng
(1984
-
2000) 2000
Miền Tây 10 68,841 1.1 80,101 3.2 135,640
Miền
Trung 11 122,907 1.4 148,524 2.5 221,568
G/ Accra 3 9,595 1.3 11,511 2.4 16,906
Volta 11 68,768 1.6 86,182 2.9 137,604
Miền
Đông 14 129,121 1.8 165,042 2.3 239,374
Ashanti 17 122,599 2.9 185,009 3.8 341,576
B/Ahafo 12 89,566 3.4 144,754 3.7 263,353
Miền Bắc 12 70,993 4 123,738 2.3 179,899
Viễn Đông 5 37,973 3.8 62,432 1.7 84,667
Viễn Tây 4 11,757 2.6 16,814 2.6 25,494
Tổng 99 732,080 2.4 1,026,107 3 1,646,081
Là một phần của quá trình đô thị hóa ở cấp vùng, chức năng hành chính
công của các thủ đô vùng góp phần quan trọng đối với xóa đói giảm nghèo
bằng cách tạo cơ chế thông qua đó các chính sách và chiến lược công được
thực hiện ở cấp cơ sở. Vai trò này được gắn với các nỗ lực của chính phủ và
chính quyền địa phương nhằm tiến đến một xã hội tốt đẹp thông qua việc
xây dựng một xã hội dân sự dựa trên sự phát triển đồng đều của các khu vực
và vùng miền trên cả nước. Nguyên tắc chỉ đạo trong chính sách của nhà
nước được quy định trong hiến pháp 1992 của Ghana, đặc biệt là điều 35,
36, tạo cơ sở pháp lý hỗ trợ vai trò của các thủ đô vùng trong hành chính
công như là một biện pháp giúp thiết lập một xã hội công bằng. Trong đó,
điều 36 nhấn mạnh rằng nhà nước sẽ tiến hành các biện pháp cần thiết để
xây dựng một nền kinh tế vững mạnh với các nguyên tắc sau:
- Đảm bảo khen thưởng công bằng cho sản xuất và sản lượng nhằm
khuyến khích sản xuất và năng suất cao hơn
22
- Tạo cơ hội cho các sáng kiến cá nhân và sự sáng tạo trong các hoạt
động kinh tế, tạo môi trường thuận lợi nhằm phát huy vai trò của khu
vực kinh tế tư nhân trong nền kinh tế.
- Phát triển đồng đều các khu vực, địa phương ở Ghana nói riêng và cải
thiện điều kiện sống của các khu vực nông thôn nói chung, điều chỉnh
sự mất cân bằng trong phát triển giữa các khu vực nông thôn và thành
thị.
- Công nhận dân chủ công bằng là một trong các yếu tố đảm bảo các
nhu cầu sống cơ bản cho người dân là nhiệm vụ thường trực.
Vai trò của các thủ đô vùng với tư cách là trung tâm hành chính công,
dịch vụ và là nơi định cư thay thế cho các đối tượng di cư góp phần
hướng đến việc thiết lập công bằng xã hội, hoàn thành mục tiêu phát triển
cân bằng và xây dựng một xã hội công bằng ở Ghana. Điều này chính vì
vậy đã thúc đẩy các nỗ lực của Chính phủ đưa ra các hiến pháp về phát
triển cân bằng quốc gia, vùng, miền ở Ghana.
Kết luận
Kể từ khi giành được độc lập năm 1957, Chính quyền trung ương đã, đang
và tiếp tục giữ vai trò quan trọng trong phát triển kinh tế, xã hội ở Ghana.
Mặc dù Ghana không có một khung chiến lược phát triển vùng và đô thị rõ
ràng song các chính sách quốc gia vẫn hướng đến phi tập trung không gian
(hay phát triển cân bằng giữa các vùng, địa phương). Mục tiêu hướng đến
của các chính sách này là khắc phục sự mất cân bằng vùng, giảm nghèo và
thúc đẩy phát triển đất nước. Việc thực hiện cải cách kinh tế từ đầu những
năm 80 giúp đưa ra các biện pháp cắt giảm chi tiêu chính phủ, chuyển gánh
nặng phát triển và cung cấp dịch vụ cho các chính quyền địa phương thông
qua chương trình phân quyền. Ngoài vai trò là người cung cấp các dịch vụ
và cơ sở hạ tầng, các chính quyền địa phương còn phải hỗ trợ giảm nghèo
và phát triển vùng. Như vậy vai trò của các thủ đô vùng trong giảm nghèo và
phát triển vùng cũng cần được xác lập, từ đó vạch ra vai trò tiềm năng, quan
trọng của các trung tâm đô thị trong phát triển kinh tế địa phương.
Nhìn từ khía cạnh phát triển kinh tế vùng, các thị trấn nhỏ đóng vai trò
thiết yếu trong phát triển kinh tế ở các vùng sâu, vùng xa trực thuộc và các
vùng cận biên. Các vai trò này bao gồm: trung tâm thị trường – kết nối nhà
sản xuất địa phương với các thị trường trong nước và quốc tế, từ đó hỗ trợ
việc nâng cao thu nhập và sản xuất nông thôn; trung tâm phân phối dịch vụ -
giúp làm giảm chi phí và tăng cường khả năng tiếp cận do tính cần thiết của
các dịch vụ đối với người dân ở các thị trấn nhỏ và vùng sâu vùng xa; khu
vực thay thế để thu hút các đối tượng di cư từ nông thôn ra thành thị, từ đó
làm giảm áp lực di cư cho các thành phố và thị trấn lớn. Những vai trò tiềm
năng này của các thị trấn nhỏ càng trở nên có ý nghĩa khi đặt trong thực tế
23
rằng một tỉ lệ lớn dân cư Ghana sinh sống xung quanh hoặc tại các trung tâm
đô thị nhỏ và họ lệ thuộc vào những nơi này trong việc tiếp cận hàng hóa và
dịch vụ (Owusu, 2005b). Theo Owusu (2005b), 96% các trung tâm đô thị
của Ghana (phân bố trên khắp đất nước) có thể được xếp loại là các thị trấn
nhỏ.
Quan trọng hơn, tron g những năm gần đây, nhiều cơ quan phát triển quốc tế
và các quốc gia như Ghana đã tiến hành cam kết hoàn thành các mục tiêu cụ
thể như Các mục tiêu phát triển thiên niên kỷ (MDGs). Những mục tiêu này
giúp hình thành phần nào chiến lược xóa đói giảm nghèo bao gồm cải thiện
việc cung cấp dịch vụ trước năm 2015, giảm tỉ lệ tử vong người mẹ xuống
dưới 5, ngăn chặn sự lây lan HIV/AIDS, tỉ lệ mắc sốt rét và các căn bệnh
truyền nhiễm qua đường hô hấp khác, tăng khả năng tiếp cận nguồn nước
sạch, vệ sinh, cải thiện và xỏa bỏ phân biệt giới trong giáo dục tiểu và trung
học (Thomas, 2000;4).
Đạt được các mục tiêu trên và các mục tiêu xóa đói giảm nghèo đòi hỏi phải
nâng cao việc phân phối và cung cấp dịch vụ và phần lớn trong số đó được
giành cho các trung tâm đô thị nhỏ (Tacoli, 2003:10). Trong bối cảnh của
Ghana, trong thời kỳ trung và ngắn hạn, c ác thủ đô khu vực cung cấp địa
điểm lắp đặt và cải tạo các dịch vụ hiện có nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho
phần đông dân số ở Ghana.
Điểm nhấn mạnh trong kết luận của bài luận này là trong bối cảnh của
Ghana, tác động của cải cách kinh tế và SAPs, cải cách phân quyền và trao
quyền cho các địa phương, việc áp dụng chiến lược xóa đói giảm nghèo của
Chính phủ đã giúp tăng cường vai trò của các thị trấn nhỏ tương tự như vai
trò của các thủ đô vùng trong phát triển vùng và xóa đói giảm nghèo. Hay
nói cách khác, phát triển trên cơ sở thị trường của cải cách kinh tế, chiến
lược phân quyền và xóa đói giảm nghèo như MDGs có sự gắn kết chặt chẽ -
tất cả góp phần tạo không gian cho phát triển các thị trấn nhỏ. Các chiến
lược trên đòi hỏi phải hoạch định các chính sách và chương trình cho các thị
trấn nhỏ nhằm hỗ trợ cho mối liên kết giữa thành thị và nông thôn, tạo điều
kiện tận dụng các nguồn lực ở nông thôn và thành thị thông qua các hộ gia
đình, doanh nghiệp và lĩnh vực kinh tế. Tuy nhiên nó đòi hỏi các chính sách
và chương trình phải gắn liền với tình hình thực tế của địa phương trong
khuôn khổ phát triển phân quyền.
Tuy nhiên như đã đề cập, chương trình phân quyền ở Ghana bị hạn chế bởi
một số thách thức, đặc biệt là nguồn lực tài chính không đủ đáp ứng. Nhìn ở
góc độ lớn hơn, các thách thức này bắt nguồn từ sự thiếu cam kết và thiện
chí trong chính sách của chính phủ đối với việc thực hiện chương trình phân
quyền, chuyển giao nguồn lực và trao quyền cho các địa phương. Chính vì
vậy, thực trạng này củng cố quan điểm cho rằng mặc dù phân quyền có thể
24
25
là một chính sách phổ biến và hiệu quả về mặt lý thuyết song nó không thể
hoàn thành mục tiêu giảm nghèo nếu không có sự nỗ lực nghiêm túc nhằm
tăng cường và mở rộng cơ chế trách nhiệm ở cấp quốc gia và địa phương
(Thomi, 2000; Crook, 2003). Crook (2003) bổ sung thêm rằng cơ chế hiện
tại và các mối quan hệ giữa chính quyền trung ương và địa phương là những
yếu tố then chốt trong việc quyết định phân quyền có giúp hoàn thành mục
tiêu xóa đói giảm nghèo hay không. Tuy nhiên, cũng cần phải thấy rằng ở
nhiều nước đang phát triển bao gồm Ghana, mối quan hệ giữa chính quyền
trung ương và địa phương được hình thành và chỉ đạo bởi chính quyền trung
ương do sự chênh lệch quyền lực lớn giữa hai hệ thống này. Nói tóm lại, xóa
đói giảm nghèo và phát triển vùng có thể thành công nếu chính quyền trung
ương ở nơi đó cam kết chặt chẽ thực hiện và hỗ trợ các chính sách trên. Nói
cách khác, thành tựu mà phân quyền đạt được trong việc nâng cao chất
lượng phát triển con người chính là chức năng của các nguồn lực và hệ
thống phân bổ ngân sách của chính quyền trung ương (Crook, 2003:83).
Để trở thành một công cụ phân quyền hiệu quả, các thủ đô vùng phài thực
hiện đúng một số chức năng chức năng đối với các vùng sâu vùng xa trực
thuộc cũng như đối với những người dân sinh sống trong khu vực. Bao gồm
cung cấp các dịch vụ còn thiếu cho các vùng sâu, vùng xa, kết nối giao
thông và thị trường cho sản xuất nông nghiệp nhằm hỗ trợ các mối liên kết
giữa nông thôn và thành thị. Những người bỏ nông nghiệp có thể tìm được
việc làm thay thế ở vùng phụ cận mà không phải di cư tới các thành phố lớn.
Phần lớn dân cư có thể duy trì được mối liên hệ trong khoảng cách ngắn nhất
từ thị trấn tới các thôn làng (Aka, 1991:2; Pedersen, 2003; Satterthwaite,
2006). Nếu các thủ đô vùng và các thị trấn nhỏ đều được hỗ trợ, chúng có
thể thực hiện chức năng một cách hiệu quả để hỗ trợ xóa đói giảm nghèo,
kích thích tăng trưởng vùng và giảm sự mất cân bằng kinh tế xã hội giữa các
khu vực và cá nhân – tác động tích cực đến các nền kinh tế nông thôn và
thành thị. Điều này củng cố quan điểm cho rằng phát triển nông thôn và
thành thị có sự liên kết nội tại và không thể tách rời trong phát triển vùng.
Ngoài ra, nó có thể hình thành cơ sở cho phát triển đô thị hóa lan tỏa ở
Ghana trong dài hạn.
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- owusu_roleofsmalltowns_0945.pdf