Trong lịch sử của sự phát triển văn minh, văn hóa nhân loại, vấn đề con
người và tương lai của con người luôn giữ vị trí trung tâm và trở thành đối
tượng nghiên cứu của nhiều ngành khoa học – xã hội khác mà đặc biệt là khoa
học xã hội nhân văn nhưng chỉ có triết học mới nhận thức con người một cách
toàn diện trong tính chỉnh thể của nó.
Những vấn đề chung nhất, cơ bản nhất về con người như: Bản chất con
người là gì? Vai trò của nó trong sự phát triển nhân loại thể hiện như thế nào?.
Đằng sau những câu hỏi này là cả một vấn đề mà nhân loại quan tâm nghiên
cứu. Có thể nói việc nghiên cứu con người không phải là một đề tài mới song
nó vẫn là một vấn đề luôn luôn mới. Là sản phẩm của quan hệ xã hội, con
người cũng đồng thời là chủ thể cải tạo xã hội và từ đó cải tạo chính bản thân
mình. C.Mác và Ăngghen khẳng định: “Bản thân xã hội sản xuất ra con người
với tính cách là con người như thế nào thì nó cũng sản xuất ra xã hội như thế”
[2, 169]. Như vậy trong mỗi giai đoạn lịch sử khác nhau thì bản chất con
người cũng biểu hiện khác nhau.
Có thể nói cùng với Ấn Độ, Trung Hoa là cái nôi của nền văn minh
phương Đông nói riêng và nhân loại nói chung. Với những phát minh vĩ đại
trên lĩnh vực khoa học tự nhiên. Trung Hoa cũng là quê hương của hệ thống
triết học lớn. Trải qua gần 40 thế kỷ phát triển liên tục, lịch sử triết học Trung
Hoa bao hàm một nội dung cực kỳ phong phú với hệ thống triết học rộng lớn
và sâu sắc mà đặc biệt vấn đề con người trong triết học Trung Hoa cổ đại nói
riêng và cũng như con người trong lịch sử Trung Hoa nói chung là một vấn đề
trung tâm, nổi bật trong lịch sử tư tưởng Trung Quốc. Nhưng con người được
nghiên cứu ở đây không được chú trọng trên tất cả các mặt mà chỉ chú ý đến
khía cạnh đạo đức, luân lý, hướng nội với mục đích nhằm xoa dịu mâu thuẫn,
ổn định xã hội, phục vụ lợi ích của giai cấp thống trị.
56 trang |
Chia sẻ: luyenbuizn | Lượt xem: 1790 | Lượt tải: 1
Bạn đang xem trước 20 trang nội dung tài liệu Tình hình kinh tế, chính trị - Xã hội trung hoa thời kỳ cổ đại, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
TRƯỜNG ĐẠI HỌC CẦN THƠ
KHOA KHOA HỌC CHÍNH TRỊ
LUẬN VĂN TỐT NGHIỆP ĐẠI HỌC
VẤN ĐỀ CON NGƯỜI TRONG
TRIẾT HỌC TRUNG HOA CỔ ĐẠI
Chuyên ngành: Sư phạm giáo dục công dân
Mã ngành: 52140204
Giáo viên hướng dẫn: Sinh viên thực hiên:
Th.s. MAI PHÚ HỢP MAI THỊ CẨM NHUNG
MSSV: 6055381
CẦN THƠ – 4/2009
MỤC LỤC
MỞ ĐẦU
Trang
1.Tính cấp thiết của đề tài
2. Mục đích và nhiệm vụ của đề tài
3. Đối tượng và phạm vi nghiên cứu của đề tài
4. Cơ sở lý luận và phương pháp nghiên cứu của đề tài
5. Kết cấu của đề tài
NỘI DUNG
Chương 1: TÌNH HÌNH KINH TẾ, CHÍNH TRỊ - XÃ HỘI TRUNG HOA
THỜI KỲ CỔ ĐẠI
1.1. Thời kỳ Ân Thương – Tây Chu
1.1.1. Triều Hạ
1.1.2. Triều Thương
1.1.3. Triều Tây Chu
1.2. Thời kỳ Xuân Thu – Chiến Quốc
1.2.1. Thời kỳ Xuân Thu
1.2.2. Thời kỳ Chiến Quốc
Chương 2: NHỮNG QUAN ĐIỂM CƠ BẢN VỀ CON NGƯỜI TRONG
TRIẾT HỌC TRUNG HOA CỔ ĐẠI
2.1. Quan điểm về con người thời Ân Thương – Tây Chu
2.2. Quan điểm về con người thời Xuân Thu – Chiến Quốc
2.2.1. Quan điểm của Nho gia về vấn đề con người
2.2.2. Quan điểm của Đạo gia về vấn đề con người
2.2.3. Quan điểm của Pháp gia về vấn đề con người
KẾT LUẬN
PHỤ LỤC
TÀI LỆU THAM KHẢO
MỞ ĐẦU
1. Tính cấp thiết của đề tài
Trong lịch sử của sự phát triển văn minh, văn hóa nhân loại, vấn đề con
người và tương lai của con người luôn giữ vị trí trung tâm và trở thành đối
tượng nghiên cứu của nhiều ngành khoa học – xã hội khác mà đặc biệt là khoa
học xã hội nhân văn nhưng chỉ có triết học mới nhận thức con người một cách
toàn diện trong tính chỉnh thể của nó.
Những vấn đề chung nhất, cơ bản nhất về con người như: Bản chất con
người là gì? Vai trò của nó trong sự phát triển nhân loại thể hiện như thế nào?.
Đằng sau những câu hỏi này là cả một vấn đề mà nhân loại quan tâm nghiên
cứu. Có thể nói việc nghiên cứu con người không phải là một đề tài mới song
nó vẫn là một vấn đề luôn luôn mới. Là sản phẩm của quan hệ xã hội, con
người cũng đồng thời là chủ thể cải tạo xã hội và từ đó cải tạo chính bản thân
mình. C.Mác và Ăngghen khẳng định: “Bản thân xã hội sản xuất ra con người
với tính cách là con người như thế nào thì nó cũng sản xuất ra xã hội như thế”
[2, 169]. Như vậy trong mỗi giai đoạn lịch sử khác nhau thì bản chất con
người cũng biểu hiện khác nhau.
Có thể nói cùng với Ấn Độ, Trung Hoa là cái nôi của nền văn minh
phương Đông nói riêng và nhân loại nói chung. Với những phát minh vĩ đại
trên lĩnh vực khoa học tự nhiên. Trung Hoa cũng là quê hương của hệ thống
triết học lớn. Trải qua gần 40 thế kỷ phát triển liên tục, lịch sử triết học Trung
Hoa bao hàm một nội dung cực kỳ phong phú với hệ thống triết học rộng lớn
và sâu sắc mà đặc biệt vấn đề con người trong triết học Trung Hoa cổ đại nói
riêng và cũng như con người trong lịch sử Trung Hoa nói chung là một vấn đề
trung tâm, nổi bật trong lịch sử tư tưởng Trung Quốc. Nhưng con người được
nghiên cứu ở đây không được chú trọng trên tất cả các mặt mà chỉ chú ý đến
khía cạnh đạo đức, luân lý, hướng nội với mục đích nhằm xoa dịu mâu thuẫn,
ổn định xã hội, phục vụ lợi ích của giai cấp thống trị.
Ở Đông Phương, ngay từ trước công nguyên rất lâu, đạo lý nhân bản đã
được hiền nhân đặt để và phổ biến dù rằng khi ấy hầu hết cuộc sống con người
vẫn còn ở tình trạng bộ lạc. Để sống con người Trung Hoa thời sơ khai phải săn bắn kiếm ăn, chém giết tranh giành nhau miếng ăn chẳng khác gì động vật.
Tuy nhiên cho đến khi Thần Nông xuất hiện, dạy cho dân biêt cày cấy, chỉ
cách lấy lửa. Nữ Oa dạy cho dân biết kéo tơ dệt vải thì văn hóa đã tiến sang
một bước mới, thành lập cộng đồng xã hội. Xã hội ngày càng phát triển việc
xấu xen lẫn việc tốt, con người lúc đó còn chạy theo bản tính tự nhiên, tức là
có phần thiên về thú tính. Để ngăn cản và giúp con người đừng chạy theo thú
tính thấp hèn, giảm bớt những hoạt động trái với luân lý, cổ nhân đã đặt ra
những quy phạm về luân thường mà trong đó Ngũ thường được xem như
rường cột, khuyến khích mọi người học tập và noi theo. Điển hình nhất của
đạo lý Trung Quốc là những nguyên tắc phong hóa như Tam Cương, Ngũ
Thường…rồi sau đó được hoàn thiện bằng chữ viết như: Kinh Lễ, Gia Lễ…mà
đến nay ít nhiều vẫn còn giá trị.
Ở Trung Quốc vào thế kỷ VIII đến thế kỷ VI TCN, những nhóm
chuyên chế lớn ban đầu hình thành và một cuộc chiến tranh giành chính quyền
giữa bọn quan lại phục vụ chế độ với các thương nhân đã tăng lên. Cuộc đấu
tranh của những người dân chống lại bọn áp bức bóc lột cũng tăng mạnh.
Trong những điều kiện của cuộc chiến tranh gay gắt, lòng người bắt đầu hoài
nghi về sức mạnh của Thiên giới. Nhiều người đã hoài nghi về sự tồn tại của
“trời” đã dần bác bỏ việc xem “trời” là nguồn gốc của đời sống đạo đức.
Sự khủng hoảng về đạo đức luân lý, thứ luân lý dựa trên cơ sở sùng bái
trời và tổ tiên, đã bắt buộc chế độ quan chế phải tìm tòi những con đường khác
để củng cố các quy tắc đạo đức nhằm phục vụ địa vị độc tôn, đặc quyền của
giai cấp chuyên chế cấp trên. Nhà triết học, nhà hoạt động chính trị đồng thời
cũng là những nhà đạo đức đã tích cực đề xướng việc tìm hiểu bản chất của
con người để tuyên truyền quần chúng quay trở lại đời sống thời cổ đại và
nhằm một mục đích khác là nhằm hướng con người sống hợp với đạo làm
người và phục vụ cho quan điểm trị nước của giai cấp thống trị. Xuất phát từ
vấn đề nêu trên mà tôi quyết định chọn đề tài: “ Vấn đề con người trong triết
học Trung Hoa cổ đại” để làm đề tài luận văn của mình nhằm tìm hiểu rõ hơn
về những quan điểm về con người của các triết gia tiểu biểu thời Trung Hoa cổ
đại để qua đây có thể có những hiểu biết cơ bản về cái nhìn của người Trung
Hoa về vấn đề con người thời cổ đại cũng như cho đến giai đoạn hiện nay. 2. Mục đích và nhiệm vụ của đề tài
Mục đích nghiên cứu của đề tài nhằm:
- Làm rõ những tiền đề về kinh tế, chính trị - xã hội Trung Hoa thời cổ
đại có những đặc điểm gì tạo điều kiện cho sự ra đời của những quan điểm về
bản chất con người của các triết gia.
- Khai thác các tư tưởng triết học cơ bản về nhân sinh quan của các triết
gia tiêu biểu trong một số trường phái triết học tiêu biểu.
Đề tài sẽ thực hiện các nhiệm vụ là phân tích, làm rõ các quan điểm của
các nhà triết học tiêu biểu về con người, bản chất con người, cũng như cách
nhìn nhận và đánh gia về con người và tìm hiểu những ảnh hưởng của các
quan niệm này đến xã hội lúc bấy giờ.
3. Đối tượng và phạm vi nghiên cứu
Đi sâu làm rõ một số nội dung của đề tài nghiên cứu:
- Tư tưởng triết học cơ bản của các triết gia, các trường phái triết học về
vấn đề con người như Nho giáo, Lão giáo, Pháp gia…trong triết học Trung
Hoa cổ đại.
- Những điểm được và hạn chế của các quan niệm về con người của các
triết gia.
Về phạm vi nghiên cứu thì đề tài giới hạn ở việc nghiên cứu vấn đề con
người của các trường phái triết học thời Trung Hoa cổ đại chứ không đi sang
nghiên cứu con người ở các thời kỳ khác trong triết học Trung Hoa.
4. Cơ sở lý luận và phương pháp nghiên cứu
Đề tài được tiếp cận dựa trên cơ sở phương pháp luận của chủ nghĩa
duy vật biện chứng và chủ nghĩa duy vật lịch sử.
Những phương pháp được sử dụng chủ yếu trong nghiên cứu đề tài là
phương pháp logic và lịch sử. Ngoài ra tác giả còn sử dụng phối hợp một số
phương pháp như: phân tích, tổng hợp, hệ thống hóa…
5. Kết cấu của luận văn
Ngoài phần mở đầu, kết luận, danh mục các tài liệu tham khảo, luận
văn chia làm 2 chương, 4 tiết.
NỘI DUNG
Chương 1: TÌNH HÌNH KINH TẾ, CHÍNH TRỊ - XÃ HỘI
TRUNG HOA THỜI KỲ CỔ ĐẠI ( 2205 TCN – 222 TCN)
Trung Hoa cổ đại là một trong những trung tâm văn hóa, khoa học và
triết học cổ xưa, phong phú và rực rỡ nhất không chỉ của nền văn minh
phương Đông mà của cả nhân loại.
Trung Hoa cổ đại có lịch sử lâu đời từ cuối thiên niên kỷ thứ III TCN
kéo dài đến thế kỷ III TCN với sự kiện Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung
Hoa bằng uy quyền bạo lực, mở đầu thời kỳ Trung Hoa phong kiến. Trong
khoảng 2000 năm lịch sử ấy, lịch sử Trung Hoa được phân thành hai thời kỳ
lớn:
. Thời Tam đại (Hạ, Thương, Chu)
. Thời Xuân Thu – Chiến Quốc
1.1. Thời kỳ Ân Thương – Tây Chu
1.1.1. Triều Hạ (khoảng thế kỉ XXI – XVI TCN)
Trung Quốc đã trãi qua xã hội nguyên thủy. Rất nhiều nơi trên lãnh thổ
Trung Quốc đã phát hiện được nhiều di chỉ thuộc các thời kì đồ đá cũ và đồ đá
mới. Tiêu biểu cho thời kỳ đồ đá mới ở Trung Quốc là văn hóa Ngưỡng Thiều.
Theo các ghi chép, các truyền thuyết, các thư tịch cho biết rằng người
nguyên thủy “sống chung với cầm thú” nhân dân ít mà cầm thú nhiều, nhưng
nhân dân không thắng nổi cầm thú, rắn rết” [13, 124] do đó họ Hữu Sào đã
dạy dân chặt cây làm tổ để tránh hại. Trong khi đó người nguyên thủy cũng
chưa biết dùng lửa, về sau họ Toại Nhân đã dạy dân đục gỗ lấy lửa, thức ăn
chính do đó tránh được bệnh tật. Sau đó, Phục Hi đã dạy dân kết thừng để làm
lưới bắt cá, Thần Nông phát minh ra cày dạy dân nghề trồng trọt.
Về quan hệ xã hội của người nguyên thủy ở Trung Quốc thì lúc đầu có
thể có quan hệ quần hôn nội tộc. Đến cuối xã hội nguyên thủy, theo truyền
thuyết ở lưu vực Hoàng Hà có nhiều thủ lĩnh bộ lạc nối tiếp nhau. Đó là
Hoàng Đế, Thiếu Hiệu, Chuyên Húc, Đế Cốc, Đế Chí, Đường Nghiêu, Ngu
Thuấn, Hạ Vũ.
Truyền thuyết cho biết thêm rằng, năm Nghiêu 72 tuổi, Nghiêu đề nghị
cử người khác làm thủ lĩnh liên minh bộ lạc vì Nghiêu đã già. Hội nghị liên
minh bộ lạc đã bầu ra Ngu Thuấn, một người có đạo đức và tinh thần trách
nhiệm lên thay. Đến khi Thuấn già hội nghị lại bầu Hạ Vũ là người có công
lớn trong việc trị thủy lên làm thủ lĩnh liên minh bộ lạc. Sau khi Vũ chết, con của Vũ là Khải lên thay thế. Chế độ bầu cử liên minh bộ lạc đến đây là chấm
dứt.
Nối chức thủ lĩnh của cha, Khải nghiễm nhiên trở thành một ông vua có
quyền hành rất lớn. Từ đó về sau, việc cha truyền con nối ngôi vua được coi là
việc đương nhiên hợp với đạo lí. Thiên Lễ vận chép: “Nay đạo lớn đã mất,
thiên hạ thành riêng, người ta chỉ thân với người thân của mình, chỉ yêu con
của mình, của cải là của riêng mình, cha truyền con nối là hợp với lễ, lấy
thành quách hào ao làm kiên cố, lấy lễ nghĩa để làm kỷ cương, để xác định địa
vị của vua tôi…vì vậy mưu mô được sử dụng và việc binh đao do đó nổi
lên…” [13, 125].
Đúng như vậy sau khi trở thành ông vua đầu tiên ở Trung Quốc, Khải
phải đương đầu với nhiều cuộc chống đối như sự phản kháng của Bá Ích thuộc
bộ lạc Đông Di, một thành viên của liên minh bộ lạc trước kia, hoặc cuộc đấu
tranh của họ Hữu Hổ thuộc bộ lạc Hạ.
Đến thời con Khải là Thái Khang, Hậu Nghệ thuộc bộ tộc Đông Di lại
khởi binh công Hạ. Thái Khang chạy, Hậu Nghệ giành được chính quyền,
nhưng Hậu Nghệ chỉ ham săn bắn, không chú ý đến việc nước nên bị bộ hạ
của mình là Hàn Trạc giết để cướp ngôi. Chẳng bao lâu, một người thuộc dòng
họ Hạ là Thiếu Khang được sự ủng hộ của một số thị tộc thân cận đã diệt được
Hàn Trạc, nhà Hạ lại được khôi phục.
Tuy ở thời Hạ nhà nước đã ra đời, nhưng trình độ phát triển về mọi mặt
còn rất hạn chế. Nền văn hóa Long Sơn chính là di tích phản ảnh tình hình
kinh tế thời Hạ. Tại những di chỉ này, người ta đã phát hiện được đồ đá màu,
đồ gốm và những dụng cụ làm bằng xương, sừng, vỏ trai. Đồ đồng cũng đã
được phát hiện nhưng mới chỉ là đồng đỏ và số lượng còn rất ít. Đồ gốm ở đây
có nhiều màu như đen, xám, trắng, vàng, đỏ nhưng tiêu biểu nhất là loại đồ
gốm đen bóng. Vì vậy văn hóa Long Sơn còn gọi là văn hóa đồ gốm đen.
Bộ máy nhà nước cũng còn rất đơn giản, chỉ mới có một số chức vụ
quản lý ngành kinh tế gọi là Mục chính (quản lý việc chăn nuôi), Xa chính
(quản lý xe), Bào chính (phụ trách việc tiến dâng thức ăn cho vua)… Đến cuối đời Hạ, vua Kiệt là một bạo chúa nổi tiếng, áp bức bóc lột
nhân dân thậm tệ, cả nước oán hờn. Nhân đó nước Thương mới thành lập đã
tấn công Hạ, nhà Hạ diệt vong.
1.1.2. Nhà Thương (khoảng thế kỷ XVI – khoảng năm 1066
TCN)
Tương truyền rằng thủy tổ của tộc Thương là Khế, người đồng thời với
Hạ Vũ, nhưng đến cháu thứ 14 của Khế là Thang, tộc Thương mới bắt đầu
bước sang xã hội có giai cấp.
Trong khi nước Thương ở vùng hạ lưu Hoàng Hà không ngừng lớn
mạnh thì nước Hạ ở trung lưu Hoàng Hà đang nhanh chóng suy yếu, nhân dân
đang căm ghét vua Kiệt, nhân đó, Thang đã đem quân đánh Hạ, Kiệt thua chạy
đến đất Nam Sào, nhà Hạ bị tiêu diệt nhà Thương được hình thành.
Khi mới thành lập, nhà Thương đóng đô ở Bạc ở phía nam Hoàng Hà,
nhưng từ đó trong nội bộ giai cấp thống trị thường xảy ra những cuộc đấu
tranh. Để làm yếu thế lực của tầng lớp quý tộc, đồng thời để tránh nước lụt,
vua Thương đã dời đô nhiều lần và đến cháu 10 đời của Thang là Bàn Canh thì
dời đô đến Ân ở phía Bắc Hoàng Hà. Cho đến khi nhà Thương diệt vong, chỉ
trừ vua cuối cùng là Trụ đóng đô ở Triều-ca, còn đều lấy Ân làm kinh đô, vì
vậy triều Thương còn gọi là triều Ân.
Về mọi mặt, đời Thương có một bước phát triển lớn so với triều Hạ.
Tình hình đó chủ yếu được phản ánh trong các di chỉ Trịnh Châu và Ân Khư.
Ở Trịnh Châu đã phát hiện được nền nhà, mộ, xưởng luyện đồng,
xưởng làm đồ gốm, đồ xương, xưởng cất rượu. Ân Khư chính là kinh đô của
triều Thương. Tại đây đã phát hiện khu lăng mộ của các vua Thương, phần mộ
của các quý tộc và bình dân.
Tiến bộ nổi bật nhất trong nền kinh tế thời Thương là việc sử dụng phổ
biến đồ thau. Ngày nay đã phát hiện được hàng vạn đồ dùng bằng đồng thau
đời Thương như đồ tế lễ, đồ uống rượu, vũ khí, công cụ thủ công
nghiệp…Nghề làm đồ gốm thời Thương cũng có những tiến bộ mới. Ngoài
các loại gốm đỏ, đen, xám còn làm được đồ sành, đồ gốm trắng và gốm tráng
men. Ngoài hai nghề quan trọng nói trên, các nghề khác như nghề làm đồ đá,
ngọc, xương, đồ gỗ, đồ da cũng tương đối phát triển. Việc trao đổi buôn bán
cũng khá phát triển. Tại các di chỉ đời Thương đã phát hiện được nhiều vỏ ốc
biển là thứ rất hiếm ở vùng đó mà người Thương dùng để làm tiền gọi là bối.
Ngoài bối bằng vỏ ốc người ta còn phát hiện bối bằng đồng.
Các di chỉ khảo cổ và các tài liệu giáp cốt cũng cho biết rằng đời
Thương sự phân hóa giai cấp hết sức rõ rệt. Các loại đồ đồng bằng đồng thau,
bằng ngà, bằng ngọc cũng như xe ngựa và những thứ quý báu và hàng chục,
hàng trăm người hầu được chôn theo các quý tộc sau khi chết.
Ở thời Thương tầng lớp nô lệ tồn tại khá đông, công việc chủ yếu của
họ là làm các việc hầu hạ trong nhà, đánh xe, giữ ngựa..còn lực lượng lao
động đông đảo nhất và chủ yếu nhất trong sản xuất nông nghiệp đó chính là
nông dân.
Về văn hóa, đời Thương có bước phát triển rất lớn. Ở di chỉ vương
cung ở Ân Khư có rất nhiều mai rùa và mảnh xương trên đó khắc chữ giáp cốt.
Đó là những thứ người Thương dùng để bói. Một thành tựu quan trọng khác
trong nền văn hóa thời Thương là phương pháp làm lịch. Lịch thời Thương
chia một năm làm 12 tháng, tháng đủ có 30 ngày, tháng thiếu có 29 ngày. Để
cho khớp với vòng quay của trái đất xung quanh mặt trời, lịch thời Thương đã
biết thêm tháng nhuận.
Như vậy Thương là một nước trong đó về mọi mặt đã bước đầu phát
triển. Nhưng đến cuối thời Thương các vua thường dâm loạn, bạo ngược
“không biết nỗi cực khổ của việc cấy gặt, không hiểu sự vất vả của nhân dân,
chỉ thích vui chơi hưởng lạc” vì vậy thời gian ở ngôi của họ thường rất ngắn.
“Hoặc mười năm, hoặc bảy tám năm, hoặc năm sáu năm, hoặc ba bốn năm”.
Trong đó nổi tiếng tàn bạo nhất là vua Trụ, vua cuối cùng của nhà Thương.
Sách Sử kí của Tư Mã Thiên chép: “Trụ đánh thuế nặng để lấy tiền chất vào
kho Lộc Đài, lấy thóc chứa vào kho Cự Kiều, tăng thu chó ngựa của lạ để chất
vào trong thất, mở rộng bãi gò, vườn uyển, đình đài…lấy rượu làm hồ, treo
thịt làm rừng…” [13, 128].
Hơn nữa Trụ còn dùng hình phạt tàn khốc để trừng trị nhân dân, lại
luôn luôn gây chiến tranh với các bộ lạc xung quanh làm cho nhân dân thêm cực khổ, do đó nhân dân vô cùng oán hận. Nhân tình hình đó nước Chu ở phía
tây vốn là một nước phụ thuộc của Thương đem quân tấn công Triều-ca. Nhà
Thương diệt vong.
1.1.3. Triều Tây Chu (khoảng năm 1066 – 771 TCN)
Chu là một bộ lạc cư trú ở thượng lưu Hoàng Hà. Tương truyền rằng
thủy tổ của tộc Chu là Khí, vì trồng lúa giỏi nên được gọi là Hậu Tắc và được
tôn làm thần nông nghiệp. Đến đời cháu 12 đời của Khí là Cổ Công Đản Phụ,
sự phân hóa giàu nghèo trong bộ lạc Chu đã biểu hiện rất rõ rệt. Vì bị người
Nhung lấn chiếm nên Cổ Công Đản Phụ đã phải dời bộ lạc từ đất Mân đến đất
Kỳ và định cư ở cánh đồng Chu. Tại đây bộ tộc Chu làm nhà cửa, xây thành
quách, đặt “quan lại”. Những cuộc chiến tranh với bộ tộc xung quanh đem lại
cho Chu nhiều chiến lợi phẩm và nô lệ càng đẩy nhanh quá trình phân hóa
trong bộ tộc Chu.
Đến đời cháu của Cổ Công Đản Phụ là Xương thì nước Chu chính thức
thành lập. Xương chính là Chu Văn Vương, còn Cổ Công Đản Phụ được truy
tôn làm Thái Vương.
Văn Vương không ngừng củng cố và phát triển thế lực của mình, phạm
vi thống trị đến vùng Trường Giang, trong khi đó nước Thương đang ngày
càng suy yếu. Văn Vương định tấn công nước Thương nhưng kế hoạch chưa
thành công thì mất. Bốn năm sau người nối ngôi là Vũ Vương đem quân tiến
đánh nước Thương. Lúc bấy giờ, quân chủ lực của Thương đang đi đánh các
tộc ở phái đông nam không thể về kịp, nên vua Trụ phải trang bị vũ khí cho tù
binh và nô lệ để đưa họ ra nghênh chiến. Nhưng khi ra đến mặt trận, đoàn
quân này đã quay giáo khởi nghĩa. Do đó quân Chu tiến vào Triều-ca rất thuận
lợi. Vua Trụ hết đường trốn chạy phải tự tử. Nhà Thương diệt vong.
Để mua chuộc quý tộc và cư dân vùng mới bị chinh phục, Vũ Vương
cho phong con Trụ là Vũ Canh một vùng đất cũ của nước Thương và phong
cho ba con mình là Quản Thúc, Thái Thúc và Hoắc Thúc vùng đất bên cạnh
để giám sát. Sau đó Vũ Vương rút về Cảo Kinh ở phía Tây, vì vậy thời kỳ Chu
đóng đô ở đây gọi là Tây Chu.
Hai năm sau, Vũ Vương chết. Người con nối ngôi là Thành Vương còn
nhỏ nên một người em của Vũ Vương là Chu Công nắm quyền nhíp chính. Nhân tình hình đó nên Vũ Canh lôi kéo Quản Thúc, Thái Thúc và một số nước
nhỏ ở phía đông nổi dậy chống nhà Chu. Chu Công phải đem quân đi đánh,
sau ba năm mới dẹp được. Vũ Canh và Quản Thúc bị giết, Thái Thúc bị đày.
Về sau Thành Vương còn chinh phục nốt các bộ tộc Từ và Hoài ở phía đông
nam, từ đây bản đồ nhà Chu được mở rộng ra tận biển Đông. Trên cơ sở ấy,
nhà Chu thi hành chính sách phân phong đất đai cho những người cùng họ, do
đó lập nên hệ thống các nước chư hầu.
Nhưng đến thế kỷ IX TCN, do Lệ Vương thi hành chính sách giữ độc
quyền rừng núi ao hồ nên nhân dân rất oán hận. Lệ Vương còn thẳng tay trừng
trị những kẻ dám kiêu ca, vì vậy mọi người gặp nhau ngoài đường chỉ dám
đưa mắt ra hiệu chứ không dám nói chuyện với nhau. Căm phẫn đến tột độ,
năm 841 TCN, nhân dân vùng kinh kì nổi dậy khởi nghĩa. Lệ Vương hốt
hoảng bỏ kinh kỳ chạy đến đất Trệ rồi chết ở đó. Con của Lệ Vương là Thái tử
Tĩnh trốn vào nhà Thiệu Công. Bị quần chúng nhân dân truy bức, Thiệu Công
buộc lòng phải cho con trai của mình ra mạo xưng là Thái tử để quân khởi
nghĩa giết chết.
Sau khi Lệ Vương bị lật đổ thì đến năm 827 TCN, Thái tử Tĩnh được
lên làm vua, hiệu là Tuyên Vương nhà Tây Chu lại được khôi phục. Dưới thời
Tuyên Vương, tình hình nhà Chu cũng tương đối ổn định, nhưng sau khi ông
mất Tây Chu bị suy yếu rõ rệt. Người nối ngôi là U Vương, một kẻ chỉ thích
ăn chơi xa xỉ, say đắm tửu sắc. Vì quá yêu nàng Bao Tự nên đã phế truất
hoàng hậu họ Thân và Thái tử Nghi Cữu rồi lập Bao Tự làm hoàng hậu và con
trai của nàng là Bá Phục làm thái tử. Do vậy năm 771 TCN, cha của hoàng hậu
họ Thân là Thân hầu liên kết với người Khuyển Nhung đem quân đánh U
Vương. U Vương thua chạy bị người Khuyển Nhung giết chết.
Ngay sau đó Thái tử Nghi Cữu lên làm vua, hiệu là Bình Vương.
Nhưng Cao Kinh bị người Khuyển Nhung tàn phá nặng nề nên dời đô sang
Lạc Ấp ở phía đông. Thời kỳ Tây Chu đến đây chấm dứt.
Ở thời Tây Chu nhìn chung về tình hình kinh tế chưa có bước phát đáng
kể so với xã hội trước. Về công cụ sản xuất chưa có tiến bộ vượt bậc so với
thời Thương tức là chưa vượt qua được thời đại đồng thau. Tuy vậy nhờ sự
tích lũy kinh nghiệm lâu đời, nhờ việc quy hoạch đồng ruộng gắn liền với hệ thống tưới nước, sản xuất nông nghiệp đã có bước phát triển đáng kể. Trên cơ
sở ấy, giai cấp thống trị đã thu được nhiều lương thực chất đầy các kho. Thời
Tây Chu các ngành thủ công nghiệp, các nghề đúc đồng thau và các nghề làm
đồ gốm, đồ ngọc, đồ đá, xương da, gỗ, nghề dệt…đều đạt đến trình độ khá
cao.
Tuy nhiên nền kinh tế Trung Hoa lúc bấy giờ mang nặng tính chất tự
nhiên, những nhu cầu trong đời sống hàng ngày của nhân dân đều dựa vào
kinh tế tự túc tự cấp, nhưng để phục vụ cho đời sống của giai cấp quý tộc, việc
trao đổi buôn bán cũng diễn ra trong phạm vi cả nước. Tuy tiền tệ đã được sử
dụng nhưng hiện tượng lấy vật đổi vật vẫn còn rất phổ biến.
Về chế độ ruộng đất: Đến thời Tây Chu, việc phân phong đất cho quý
tộc và việc chia ruộng đất cho nông dân đã trở thành chế độ rất hoàn chỉnh.
Sau khi chinh phục được nước Thương và các bộ tộc nhỏ khác tất cả đất đai
trong nước đều thuộc quyền sở hữu của nhà vua. Do quyền sở hữu thuộc về
nhà nước nên ruộng đất không được mua bán. Ngoài vùng xung quanh kinh đô
mà vua Chu giữ lại cho mình, gọi là vương kì, đất đai trong cả nước đươc
phân phong cho anh em và các công thần của nhà vua. Tùy theo bà con thân
hay sơ, công lao lớn nhỏ mà được phân phong ruộng đất rộng hay hẹp, gần
hay xa và tước cao hay tước thấp, tốt hay xấu. Những người được phong tước
và đất trở thành các vua chư hầu của nhà Chu. Vua chư hầu tuy không có
quyền sở hữu hoàn toàn về đất được phong nhưng được truyền lại cho con
cháu. Đối với vua Chu, vua chư hầu có nhiệm vụ hàng năm phải đến chầu, nộp
cống, ngoài ra con phải đem quân đội đến giúp mỗi khi có chiến sự xảy ra.
Nếu không thi hành đúng những nghĩa vụ đó tùy theo mức độ mà bị giáng
chức tước, bị thu hồi đất phân phong hoặc bị đem quân đến tiêu diệt.
Ruộng đất trong vương kì và trong nước chư hầu đem phong cho các
quý tộc quan lại triều đình nhà Chu và triều đình các nước chư hầu gọi là
khanh, đại phu. Khanh, đại phu lại chia thái ấp cho những người giúp việc của
mình gọi là sĩ.
Cuối cùng trong các làng xã, ruộng đất được chia cho nông dân để cày.
Mỗi hộ nông dân được chia một mảnh ruộng rộng 100 mẫu gọi là một điền.
Để chia ruộng đất thành từng phần như vậy và để dẫn nước vào ruộng, người ta đắp bờ vùng bờ thửa và đào những con mương ngang dọc do đó tạo thành
những hình như chữ “tỉnh” ở trên cánh đồng nên gọi là “tỉnh điền”.
Như vậy, tỉnh điền là chế độ phân phối ruộng công ở Trung Quốc cổ
đại. Chế độ ấy tồn tại đến thời Chiến Quốc khi ruộng tư xuất hiện thì dần dần
tan rã.
Về quan hệ xã hội: Cũng như thời Thương, thời Tây Chu trong xã hội
có ba giai cấp là quý tộc, nông dân và nô lệ.
Đứng đầu giai cấp quý tộc là vua bắt đầu từ đời Chu gọi là Vương, là
Thiên tử. Vua Chu có quyền rất lớn về hành chính và tư pháp. Ý chí của vua là
pháp lệnh. Hơn nữa với danh hiệu Thiên tử, vua Chu còn mượn cả uy trời để
cai trị nhân dân, Vua Chu cũng là người có quyền sở hữu cao nhất về ruộng
đất trong cả nước và do đó có quyền phân phong ruộng đất cho con em và
công thần.
Dưới thiên tử là các vua chư hầu. Đó là những ông vua ở các địa
phương với các danh hiệu Công, Hầu, Bá…các vua chư hầu có quyền cai trị
vương quốc của mình nhưng có nghĩa vụ phục tùng và triều cống Thiên tử.
Dưới vua, chư hầu là các quan lại lớn, nhỏ gọi là khanh, đại phu, sĩ. Họ
giữ các chức vụ trong triều đình nhà Chu và ở các nước chư hầu.
Nông dân là giai cấp đông đảo nhất và là lực lượng giữ vai trò quan
trọng trong sản xuất nông nghiệp và là những người cày cấy ruộng “tỉnh điền”.
Họ sống trong các làng xã mà từ xưa đã lập thành những công xã nông thôn.
Những người có chức trách trong công xã định kỳ phải tiến hành chia ruộng
đất cho những hộ nông dân, trong các dịp thời vụ, các chức dịch của công xã
có nhiệm vụ đôn đốc việc sản xuất.
Ngoài việc sản xuất nông nghiệp, nông dân còn làm một số nghề phụ
khác như chăn tằm, dệt lụa, kéo sợi, dệt vải…mặc dù nông dân được coi là
“dân của vua” tức là dân tự do nhưng bị áp bức bóc lột nặng nề. Nhận 100
mẫu ruộng công nằm trong lãnh địa của quý tộc, nông dân phải nộp thuế bằng
khoảng 1/10 thu hoạch. Ngoài ra họ còn nộp các khoản thuế phụ khác như lụa,
da, thú săn…và phải làm tạp dịch như xây dựng dinh thự, thành quách, cầu
cống…Đời sống của họ rất cực khổ. Giai cấp có địa vị thấp kém là nô lệ. Cũng như đời Thương, nguồn nô
lệ chính là tù binh, ngoài ra còn có một số người đồng tộc bị biến thành nô lệ
vì phá sản hoặc vì phạm tội. Công việc chủ yếu của nô lệ là hầu hạ và làm các
công việc trong gia đình. Có một số được làm trong các xưởng thủ công và tổ
chức buôn bán của nhà nước. Nô lệ thường bị thích chữ vào mặt và bị coi như
hàng hóa để buôn bán, trao đổi,
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- 66629.doc