Kỵbinh Anh xung kích
Hai lữđoàn này có khoảng 2.000 quân, và được dẫn đầu bởi chính Uxbridge. Lực
lượng dựbịcủa họkhá ít ỏi: đội Kỵbinh Cận vệđóng vai trò dựbịcho Lữđoàn
Gia đình, nhưng Lữđoàn Liên hiệp thì chẳng có đội dựbịnào.
[55]
Uxbridge cũng
ra lệnh cho các chỉhuy lữđoàn phải tựđiều động quân mình, vì lệnh của ông có
thểsẽkhông tới được.
[56]
Ngoài ra thì có vẻnhư Uxbridge muốn chờthêm cảlực
lượng kỵbinh của Vandeleur, Vivian, và của Hà Lan đểhỗtrợcho quân mình. Về
sau này thì ông đã bày tỏsựhối tiếc đối với quyết định của mình khi đó là đích
thân dẫn đầu đợt xung kích, và đáng ra thì ông nên tổchức một đội dựbịđểcó thể
yểm trợhọ.
[57]
Lữđoàn Gia đình vượt qua đỉnh đồi nơi quân Liên minh đang trấn thủđểtấn công
xuống đồi. Lực lượng kỵbinh giáp nặng trấn thủcánh trái của d'Erlon lúc này vẫn
còn đang phân tán, bịđẩy vềphía con đường mòn và phải tháo chạy.
[58]
Một sốkỵ
binh giáp nặng Pháp bịbao vây ởbờdốc của đường mòn, với đại bộphận bộbinh
của họ ởphía trước, lữđoàn thiện xạ95 nhắm bắn họtừphía bắc, và kỵbinh của
Somerset vẫn gây áp lực lên họtừphía sau.
[59]
Tiếp tục tấn công, quân ởcánh trái
của Lữđoàn Gia đình đã tiêu diệt được lữđoàn của Aulard. Thếnhưng thay vì
quay vềthì họlại tiếp tục vượt qua La Haye Sainte và phải đối mặt với lữđoàn
của Schmitz, khi mà ngựa của họđã mệt mỏi.
Ởbên trái, Lữđoàn Liên hiệp vượt qua bộbinh và bắt đầu xung kích. Đội kỵbinh
Anh tiêu diệt lữđoàn của Bourgeois, trong khi kỵbinh Ireland đánh bại một lữ
đoàn khác thuộc sư đoàn của Quoit, còn kỵbinh Scotland tiêu diệt phần lớn lữ
đoàn kỵbinh của Nogue.
[60]
Ởtận cùng bên trái của Wellington, sư đoàn của
Durutte có thời gian đểlập thành đội hình vuông và trấn thủtrước quân Scotland.
Cũng như với Lữđoàn Gia đình, các sĩ quan của Lữđoàn Liên hiệp không thểthu
quân lại được, và kỵbinh Scotland tiến tới tận khu vực đặt pháo của quân Pháp.
Mặc dù không có thời gian lẫn phương tiện đểvô hiệu hóa các khẩu pháo hay
mang chúng đi, họđã khiến nhiều pháo binh Pháp phải tháo chạy khỏi chiến
trường.
31 trang |
Chia sẻ: oanh_nt | Lượt xem: 1638 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem trước 20 trang nội dung tài liệu Thuyết trình Trận Waterloo, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
ổ chức đợt tấn công bằng kỵ binh, khi mà phần lớn bộ
binh Pháp đang tham chiến ở Hougoumont hoặc tới phòng thủ cánh phải của quân
Pháp (chống Phổ).[66] Lực lượng của ông lúc đầu gồm quân đoàn kỵ binh dự bị của
Milhaud và sư đoàn kỵ binh nhẹ của Lefebvre-Desnoëttes thuộc Đội Cận vệ
Hoàng gia, sau đó được bổ sung thêm quân đoàn kỵ binh nặng của Kellermann và
Guyot, tổng cộng khoảng 9.000 kỵ binh.[67] Quân của Wellington phòng thủ bằng
cách lập thành đội hình hình vuông. Mặc dù dễ bị phá bởi đại pháo hay bộ binh,
đội hình hình vuông này có thể chống trả lại kỵ binh hiệu quả, khi mà nó không
thể bị bọc sườn, và ngựa không thể đột kích xuyên qua hàng lưỡi lê. Pháo binh của
liên quân được đặt vào trung tâm của đội hình hình vuông.
Những bộ binh Anh thuật lại là đã có 12 đợt tấn công, nhưng có vẻ như họ đã tính
cả những đợt nhỏ trong cùng một đợt tấn công, vì vậy mà con số thực chắc chắn là
nhỏ hơn nhiều. Kellerman nhận ra sự vô ích của đợt tấn công và cố giữ lữ đoàn
bắn súng tinh nhuệ của ông lại, nhưng Ney đã kiên quyết tung họ vào trận.[68] Một
sĩ quan Anh đã ghi lại những cảm xúc của ông khi chứng kiến thế tấn công mạnh
mẽ của quân Pháp.[69]
Một điều cốt lõi là thành bại của lối tiến quân kỵ binh với số lượng lớn này phụ
thuộc vào sự khiếp sợ của đối phương.[70] Nếu bộ binh có thể giữ vững được đội
hình phòng thủ và không hoảng sợ thì kỵ binh cũng không gây được thiệt hại đáng
kế gì. Thực ra thì nếu pháo binh Pháp có thể phá vỡ được hàng ngũ của các đội
hình hình vuông này quân thì kỵ binh có thể xâm nhập và tiêu diệt chúng. Thế
nhưng sự gắn kết giữa pháo binh và kỵ binh Pháp trong các đợt tấn công này là
không tốt, khi mà pháo binh không tiến đủ gần để bắn hiệu quả.[71] Quân Pháp bị
chặn đứng bởi bộ binh Anh, những trận pháo kích của pháo binh Anh (buộc họ
phải xuống đồi để tái hợp đội ngũ), và các cuộc phản công của lực lượng kỵ binh
Anh còn sót lại. Sau nhiều đợt tấn công thì họ đã bị tổn thất đáng kể, và nhiều chỉ
huy đã bị thương khi trực tiếp chỉ huy ở hàng đầu.[72][73]
Cuối cùng thì Ney cũng hiểu rằng chỉ có quân kỵ binh không thì không làm được
gì. Ông bắt đầu tổ chức một cuộc tấn công kết hợp, sử dụng sư đoàn Bachelu và
trung đoàn của Tissot, thuộc quân đoàn II của Reille (khoảng 6.500 bộ binh). Cuộc
đột kích này vẫn tiến theo đường cũ của các đợt tấn công vừa rồi.[68] Uxbridge dẫn
Lữ đoàn Gia đình tới ngăn họ lại, nhưng không phá vỡ được bộ binh Pháp, và phải
rút lui với những thương vong từ súng của quân Pháp. Quân kết hợp kỵ binh-bộ
binh của Pháp tiếp tục bị đánh chặn bởi pháo kích từ pháo binh và lữ đoàn bộ binh
của Adam, và cuối cùng phải rút lui.[68] Mặc dù trong đợt tấn công này thì kỵ binh
Pháp ít gây được thương vong cho khu trung tâm của Wellington, những đợt pháo
kích vào các đội hình hình vuông đã làm được chuyện đó. Tất cả kỵ binh của
Wellington, ngoại trừ một lực lượng ở tận cùng phía trái, đều đã tham chiến ở mặt
trận này và hứng chịu nhiều tổn thất. Tình thế nguy khốn lúc này của quân Anh
khiến lữ đoàn kỵ binh hussar Cumberland xứ Hanover đã tháo chạy khỏi chiến
trường và chạy thẳng về Brussels, vừa chạy vừa loan tin cảnh báo.[74]
Cũng cùng lúc với đợt tấn công kết hợp của Ney ở trung tâm, phần còn lại trong
quân đoàn I của d'Erlon đã đánh chiếm được La Haye Sainte.[75] Lúc này Ney hạ
lệnh cho các khẩu pháo do ngựa kéo tiến về trung tâm của Wellington và bắt đầu
pháo kích dữ dội vào các đội hình bộ binh hình vuông.[66] Trung đoàn 27 bị tiêu
diệt, còn trung đoàn 30 và 73 tổn thất nghiêm trọng và phải hợp cùng nhau để tạo
thành một đội hình hình vuông mới có thể đứng vững được.
[ ] Quân Phổ tham chiến: các quân đoàn của Bülow và Zieten tấn công
Quân đội Phổ tấn công Plancenoit
Quân đoàn đầu tiên của Phổ tới tham chiến là quân đoàn IV của Bülow. Ông dự
định tấn công Plancenoit để lấy nơi đây làm điểm tựa để đánh vào hậu quân Pháp.
Kế hoạch của Blücher là sẽ chiếm Frichermont bằng cách sử dụng đường Bois de
Paris.[76] Blücher và Wellington đã liên lạc với nhau từ 10 giờ sáng và thống nhất
việc quân Phổ sẽ tiến vào Frichermont nếu trung quân của Wellington bị tấn
công.[77][78] Bülow nhận thấy rằng con đường tới Plancenoit được để ngỏ và lúc đó
là 16 giờ 30.[76] Vào thời điểm mà kỵ binh Pháp ở trung tâm đang tấn công ác liệt
nhất, lữ đoàn 15 thuộc quân đoàn IV của Phổ được cử tới để nối kết với lực lượng
Nassau ở cánh trái Wellington ở Frichermont–La Haie, với một đội pháo do ngựa
kéo và thêm một lữ đoàn pháo binh nữa triển khai ở phía trái của họ, để hỗ trợ.[79]
Napoléon lúc này đã phái quân đoàn của Lobau đi ngăn cản Bülow. Lữ đoàn 15
Phổ đánh bật Lobau khỏi Frichermont rồi tiến lên cao điểm Frichermont, nã pháo
vào quân Pháp, rồi sau đó tiến tới Plancenoit. Việc này làm Lobau phải rút lui về
vùng xung quanh Plancenoit, nghĩa là phía sau cánh phải của đại quân Pháp, và đe
dọa con đường duy nhất để rút lui của họ. Napoléon tung cả tám tiểu đoàn Cận vệ
trẻ để tiếp viện Lobau, sau đó lại thêm hai tiểu đoàn cận vệ nữa. Quân Pháp tạm
chiếm lại ngôi làng, trước khi 30.000 quân Phổ dưới quyền quân đoàn IV của
Bülow và quân đoàn II của Pirch kéo tới tấn công Plancenoit lần nữa. Cuộc giằng
co ở đây vẫn còn tiếp diễn.
Cuối buổi chiều, quân đoàn I Phổ lớn mạnh của Zieten đã tới phía bắc La Haie.
Ông định tiến quân về phía đại quân của Phổ gần Plancenoit, nhưng viên tướng
Müffling của Wellington khuyên ông nên tới hỗ trợ cho cánh trái của Wellington.
Sự xuất hiện của Zieten giúp Wellington có thể rút bớt kỵ binh ở cánh trái qua hỗ
trợ khu trung tâm.[80] Quân đoàn I của Phổ tấn công quân Pháp ở trước Papelotte,
và tới 19 giờ 30 thế trận của quân Pháp đã bị bẻ cong thành móng ngựa, với các
mốc là Hougoumont ở cánh trái, Plancenoit ở cánh phải, và trung tâm ở La
Haie.[81] Quân Pháp của Durutte phải rút lui ra sau Smohain, sau đó tiếp tục bị
quân tăng viện Phổ đánh lui. Lữ đoàn 13 và 15 của Phổ tới đánh bật hẳn quân
Pháp khỏi Frichermont.[82] Sư đoàn của Durutte lúc này phải tháo chạy, và quân
đoàn I Phổ tiến chiếm tuyền đường Brussels, cũng là đường rút lui duy nhất của
Pháp.
[ ] Đợt tấn công của Đội Cận vệ của Hoàng đế
Napoleon nói chuyện với các Cận vệ trước khi họ xuất phát.
Tình hình từ 17:30 tới 20:00
Lúc này, với việc trung tâm của Wellington đã sơ hở sau khi La Haye Sainte thất
thủ, và Plancenoit tạm thời cầm cự được. Napoléon đưa vào tham chiến đội dự bị
cuối cùng của mình, và cũng là lực lượng thiện chiến nhất và chưa từng bị đánh
bại, Đội Cận vệ của Hoàng đế (Imperial Guard). Đợt tấn công vào lúc 19 giờ 30
này có nhiệm vụ phải phá vỡ trung tâm của Wellington và chia cắt ông ta khỏi
quân Phổ. Mặc dù được nhắc tới nhiều trong lịch sử quân sự, việc có chính xác
bao nhiêu đơn vị tham gia vào đợt tấn công này là chưa rõ. Ba tiểu đoàn Cận vệ
già (Old Guard) bám theo sau lực lượng này, nhưng chỉ đóng vai trò dự bị và
không trực tiếp tấn công liên quân.[83]
Vượt qua trận mưa đạn, 3.000 quân Cận vệ tiến về phía tây La Haye Sainte và chia
thành ba nhóm để tấn công. Một nhóm, bao gồm hai tiểu đoàn lính ném lựu đạn
(Grenadier), đánh bại tiền quân của Wellington gồm quân Anh, Brunswick, và
Nassau để tiến lên. Sư đoàn kỵ binh Hà Lan còn sung sức của Chassé được lệnh
tới tham chiến. Chassé nã pháo vào họ, nhưng không ngăn được bước tiến của các
Cận vệ. Sử dụng ưu thế hơn người, ông cho quân tấn công và đẩy lui họ.[84]
Ở phía tây, 1.500 quân Anh do Maitland chỉ huy nằm rạp xuống để tránh quân
Pháp. Khi nhóm tấn công thứ hai của đội Cận vệ tới, họ đứng bật dậy để nã đạn
vào quân Pháp, gây nên những tổn thất to lớn. Quân Pháp dàn ra để đánh trả,
nhưng đã mất đội hình. Nhóm Cận vệ thứ ba tới hỗ trợ và đã đẩy lui được lính
Anh, nhưng sau đó bị đánh bại khi trung đoàn bộ binh nhẹ 52 của Anh áp sát sườn
và bắn vào họ.[84][85] Những người còn sống trong đội Cận vệ bắt đầu rút chạy
xuống đồi. Đó là lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất mà đội Cận vệ phải rút lui
khi chưa có lệnh. Một sự hoảng sợ lan truyền khắp quân Pháp: "Đội Cận vệ rút lui
rồi. Hãy tự cứu lấy mình!" ("La Garde recule. Sauve qui peut!"). Wellington lúc
này đứng lên ra lệnh tổng tiến công. Quân của ông tiến lên và tấn công quân Pháp
đang tháo chạy.
Các Cận vệ còn sống tập trung quanh ba tiểu đoàn dự bị ở nam La Haye Sainte, để
đánh trận cuối cùng. Quân Pháp tấn công và đẩy họ tháo chạy về hướng La Belle
Alliance. Trong cuộc tháo chạy này, một vài Cận vệ đã được chiêu hàng, và họ
đáp lại bằng câu nói nổi tiếng "Đội Cận vệ chỉ có chết, chứ không đầu hàng!" ("La
Garde meurt, elle ne se rend pas!").[86]
[ ] Quân Pháp tan vỡ
Quân đoàn II và IV của quân Phổ dồn sức để tấn công trọng điểm Plancenoit.
Quân Pháp ở đây chiến đấu rất cố gắng nhưng rồi cũng phải thoái lui, và vị trí
chiến lược này bị quân Phổ chiếm giữ.[87] Để mất vị trí này cũng có nghĩa là trung
tâm quân Pháp đã bị áp sát. Lúc này thì cả ba cánh phải, trái, và trung tâm của
quân Pháp đều đã bại trận. Lực lượng duy nhất của quân Pháp còn chưa tan vỡ là
hai tiểu đoàn Cận vệ già ở La Belle Alliance, và các lực lượng dự bị cuối cùng bao
gồm các vệ sĩ bảo vệ Napoléon. Ông hy vọng sẽ tái tập hợp quân Pháp đằng sau
họ, nhưng khi cuộc tháo chạy biến thành sự hỗn loạn thì chính họ cũng phải rút lui,
mỗi đội rút dần theo đội hình hình vuông để chống lại kỵ binh liên quân. Chấp
nhận rằng trận đánh đã thất bại, Napoléon hiểu rằng ông phải rút đi. Lữ đoàn của
Adam đánh vào lực lượng quân Pháp ở bên trái quán trọ, trong khi quân Phổ tấn
công lực lượng còn lại.
Lúc hoàng hôn, hai đội hình vuông của quân Pháp dần bị đẩy lui, vẫn còn giữ
được hàng ngũ, nhưng những khẩu pháo và tất cả những gì còn lại đều đã rơi vào
tay địch. Xung quanh lực lượng Cận vệ này là hàng ngàn lính Pháp tháo chạy
trong hỗn loạn. Kỵ binh liên quân truy đuổi quân địch tới tận 23 giờ, và cướp được
cỗ xe của Napoléon với những viên kim cương mà sau này được đính lên vương
miên của vua Phổ.[88] 78 khẩu pháo bị liên quân thu giữ và 2.000 tù nhân bị bắt
sống, trong đó bao gồm cả nhiều tướng Pháp.[89] Những ghi chép của Ney đã miêu
tả cảnh quân Pháp rút lui trong hỗn loạn, nhưng vẫn rất dũng cảm.[90] Hai tướng
lãnh tối cao của Liên minh là Blücher và Wellington gặp nhau trong đêm tối, chào
mừng nhau như những người chiến thắng.[91]
[ ] Kết cục và ý nghĩa
"Buổi sáng sau trận Waterloo", tranh của John Heaviside Clarke
Sử gia Peter Hofschröer viết rằng Wellington và Blücher đã gặp nhau ở Genappe
vào lúc 22 giờ, đánh dấu kết thúc của trận chiến.[92] Vài nguồn khác cho rằng cuộc
gặp mặt diễn ra vào lúc 21 giờ gần trụ sở chỉ huy của Napoléon, quán trọ La Belle
Alliance. Tổn thất của Wellington là 15.000, còn tổn thất của Blücher là 7.000.
Napoléon mất 25.000 quân, và 8.000 quân bị bắt làm tù binh.
Vào ngày 19 tháng 6, tướng Grouchy của Pháp đánh bại tướng Thielemann của
Phổ ở Wavre, nhưng lúc này trận đánh Waterloo đã kết thúc nên ông phải đưa
quân rút lui. Wellington, Blücher và các lực lượng quân Liên minh khác tiến về
Paris, trong lúc Thống chế Davout bị đánh bại tại Issy trong trận chiến cuối cùng
của thời Napoléon. Napoléon phải thoái vị lần hai vào ngày 24 tháng 6. Hiệp ước
Paris được ký vào ngày 20 tháng 11 năm 1815. Louis XVIII được trở lại ngai vàng,
còn Napoléon phải lưu đày tới đảo Saint Helena, nơi ông qua đời vào năm
1821.[93] Về phần các tướng lĩnh Pháp, một số ít quay trở lại phục vụ cho Louis
XVIII, còn lại hầu hết đều bị hành quyết vì tội phản quốc. Chỉ huy quân Phổ là
tướng von Blücher sống những ngày cuối cùng trong sự hân hoan khi đã đánh bại
kẻ tử thù của mình, ông mất năm 1822. Còn vị tướng thắng trận Wellington sau đó
đã trở thành Thủ tướng Anh.
Tướng Baron Jomini, một trong những tác giả hàng đầu chuyên viết về các cuộc
chiến của Napoléon, đã đưa ra bốn nguyên nhân rất có sức thuyết phục để diễn
giải về thất bại của Napoléon ở Waterloo. Chúng bao gồm sự tiếp viện kịp thời và
khả năng phối hợp tốt của quân Phổ (được giúp sức bởi quyết định hành quân sai
lầm của phía Pháp),[94] sự vững chắc đáng khâm phục của bộ binh Anh cùng sự
bình tĩnh và tự tin của các tướng lĩnh, thời tiết xấu đã làm đất nhão ra khiến những
đòn tấn công quyết định của quân Pháp bị trì hoãn và chỉ được tung ra vào lúc 13
giờ, và cách tiến quân sai lầm của quân đoàn đầu tiên bên phía Pháp.[95]
Waterloo là một trận chiến có ý nghĩa quyết định trong lịch sử. Nó đánh dấu kết
thúc cho một loạt những cuộc chiến tranh đã khiến châu Âu rối loạn trong hơn 25
năm, kể từ sau Cách mạng Pháp năm 1789. Nó cũng đã chấm dứt binh nghiệp và
sự nghiệp chính trị của Napoléon Bonaparte, một trong các tướng lãnh và chính trị
gia vĩ đại nhất trong lịch sử. Cuối cùng, nó đã bắt đầu nửa thế kỷ hòa bình ở châu
Âu, cho tới trước khi cuộc chiến Crimea bùng nổ. Sử gia Edward Creasy xếp trận
Waterloo vào trong danh sách 15 trận chiến có ý nghĩa quan trọng nhất trong lịch
sử (từ trận Marathon đến trận Waterloo).
Do trận đánh này mà từ "Waterloo" trở thành một từ lóng trong tiếng Anh, có
nghĩa là "thất bại".
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- ls_phap_47__9396.pdf