Hoàng Đế hỏi rằng:
Trời che đất chở, muôn vật đều đủ, không gì qúi bằng người, người nhờ cái khí
của trời đất để sinh, và cái tiết của bốn mùa để thành. Trên từ quân vương,
dưới đến chúng thứ, ai cũng muốn giữ cho được toàn vẹn thân hình. Nhưng đã
có hình, thời phải có bệnh, nếu không kịp chữa, bệnh sẽ sâu vào xương tủy. Ta
lấy làm lo, muốn dùng châm để trừ tật bệnh. Vậy phương pháp nên như thế
nào?
Kỳ Bá thưa rằng:
Nghĩ như muối, vì vị nóù mặn, nên khí của nóù thường ẩm ướt ra ngoài, dây
đàn sắp đứt, tiếng nóù phải rè, Cây héo thì lá nóù phải úa. Có ở bên trong, tất
phải hiện ra bên ngoài. Ở con người cũng vậy, bệnh đã quá lâu, sẽ phát chứng
nấc (ọe) tức là 6 Phủ đã bị hoại, bì nhục bị thương, huyết khi hóa đen. Đến lúc
đó, dù có độc dược, uống vào vô ích, dù có đoản châm, thích cũng không được
5 trang |
Chia sẻ: oanh_nt | Lượt xem: 1564 | Lượt tải: 0
Nội dung tài liệu Thiên hai mươi lăm: bảo mệnh toàn hình luận, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Thiên hai mươi lăm: BẢO MỆNH TOÀN HÌNH LUẬN
Hoàng Đế hỏi rằng:
Trời che đất chở, muôn vật đều đủ, không gì qúi bằng người, người nhờ cái khí
của trời đất để sinh, và cái tiết của bốn mùa để thành. Trên từ quân vương,
dưới đến chúng thứ, ai cũng muốn giữ cho được toàn vẹn thân hình. Nhưng đã
có hình, thời phải có bệnh, nếu không kịp chữa, bệnh sẽ sâu vào xương tủy. Ta
lấy làm lo, muốn dùng châm để trừ tật bệnh. Vậy phương pháp nên như thế
nào?
Kỳ Bá thưa rằng:
Nghĩ như muối, vì vị nóù mặn, nên khí của nóù thường ẩm ướt ra ngoài, dây
đàn sắp đứt, tiếng nóù phải rè, Cây héo thì lá nóù phải úa. Có ở bên trong, tất
phải hiện ra bên ngoài. Ở con người cũng vậy, bệnh đã quá lâu, sẽ phát chứng
nấc (ọe) tức là 6 Phủ đã bị hoại, bì nhục bị thương, huyết khi hóa đen. Đến lúc
đó, dù có độc dược, uống vào vô ích, dù có đoản châm, thích cũng không được.
Hoàng Đế nóùi:
Ta nghĩ đến mà đau lòng, trong Tâm bối rối mà bệnh không thay đổi lại quá
người mắc bệnh. Vậy làm thế nào cho khỏi đau đớn ấy.
Kỳ Bá thưa rằng:
Người sinh ra ở đất, gửi mệnh ở trời, trời đất hợp khí, nên gọi là người [4].
Người theo đúng được bốn mùa, trời đất sẽ như cha, mẹ, người thấu hiểu được
muôn vật, sẽ cũng như là con trời [5]. Trời có hai khí Aâm Dương, người có 12
tiết (tức 12 kinh mạch), trời có hàn thử, người có hư thực, nếu kinh lý được sự
biến hóa của Aâm Dương, không trái với bốn mùa, và biết rõ sự lưu hành vận
chuyển của 12 tiết... Sẽ là bực thánh trí, còn ai lừa dối được nữa [6]. Nếu nhận
rõ được sự biến của tám gió, sự “Thắng” của năm hành, và xuất được cái số hư
thực, để xuất, nhập, bổ tả, thời dù hơi thở hút rất nhỏ, cũng có thể như trông
thấy ở trước mắt [7].
Hoàng Đế hỏi:
Người sinh ra có hình, không lìa khỏi Aâm Dương.Trời đất hợp khí, chia làm
chín dã, tách làm bốn mùa. Nguyệt có thiếu thừa, Nhật có dài ngắn, muôn vật
đều đến, tính không thể siết, hư, thực, thở, hút, điều trị nhường nào? Xin cho
biết rõ [8].
Kỳ Bá thưa rằng:
Mộc gặp Kim sẽ héo, Hỏa gặp Thủy sẽ diệt, Thổ gặp Mộc sẽ đạt (điều đạt, xơ
tiết). Kim gặp Hỏa sẽ khuyết. Thủy gặp Thổ sẽ tuyệt. Muôn vật đều thế, nói
không thể hết [9].
Về phép châm, có thể nêu rõ cho ai nấy đều biết là có 5 phép chính.
Một là trị thần (tức là bảo thủ tinh thần)
Hai là dưỡng thân (tức là bảo thủ thân hình)
Ba là biết rõ cái châm giả của độc dược.
Bốn là phép chế châm thạch nhỏ hay lớn.
Năm là biết chẩn rõ phủ, tàng, khi, huyết [10].
Năm phép trên này lập ra, có thứ nên trước, có thứ nên sau. Về đời này chỉ
biết hư thời làm cho thực, mãn thời làm cho tiết, thế mà thôi. Nếu biết bắt
chước trời đất, theo ứng rồi sẽ động, thời sẽ chóng như vang theo tiếng, như
bóng theo hình, độc vãng, độc lại, qủi thần không lường [12].
Hoàng Đế nóùi:
Xin cho biết phương pháp [12].
Kỳ Bá thưa rằng:
Phàm phép thích, phải trị thần trước [13]. Năm tàng đã định rõ chín hậu đã đầy
đủ... Bấy giờ mới dùng đến châm. Trong khi dùng châm, phải hết sức tồn thần,
không nên quá lạm, không nên bội vàng, trong tàng phủ ngoài cân mạch, phải
ứng khớp với nhau, đừng chú trọng về hình. Có như thế mới có thể dùng châm
để thích cho người [15].
Người có “hư, thực” năm chứng “hư” chớ gần, năm chứng “thực” chớ xa, đến
lúc nên thích, phải nhanh như không kịp chớp mắt [15]. Cầm châm phải vững,
cất tay phải đều. Yên tĩnh, chú ý vào châm. Chờ xem khí đến thế nào, lúc sắp
dùng châm vững như gương nóû, lúc châm kim xuống nhanh như phóng tên
[17].
Hoàng Đế hỏi:
Thế nào là hư? Thế nào là thực? [17]
Kỳ Bá thưa rằng:
Thích vào người khí hư, phải đợi cho khí đến thực (khí có thực rồi mới có thể
thích), thích vào tà khí thực, phải đợi cho khí tiết ra thành hư [18].
Khi kinh khí đã dẫn đến, phải giữ ngay chớ bỏ lỡ, dù sâu, dù nóâng, chí phải
chuyên nhất, tuyệt nhất không động cặp đến một vật gì ở bên ngoài, phải chú ý,
đừng sơ xuất [19].
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- thien_hai_muoi_lam_5336.pdf