Cô Trimm lái chiếc Ford mui trần, đời 1952. Em trai cô đã tặng cho cô vào giáng sinh năm ngoái, khi mua cho chính mình một chiếc hiệu ngoại. Chiếc Ford còn tốt, ngoại trừ một cánh cửa thỉnh thoảng bị kẹt, thanh chống va bị trầy và kính sau bị vỡ mà cô Trimm nghĩ đã đến lúc phải thay.Máy vẫn chạy tốt và mỗi ngày trong tuần cô Trimm chạy xe từ nhà ở Arlington đến trường trung học Westfield, cách đó khoảng mười bảy cây. Cô Trimm đi lộ trình này từ hơn mười lăm năm nay và rành đường đi như lòng bàn tay.
Cô Trimm dạy môn sử và bình luận thời sự ở trường trung học Westfield. Cô nổi tiếng là rộng lượng, dễ dãi, hiền dịu và trầm tính, nhưng cô biết tỏ ra nghiêm khắc khi một học sinh đi quá trớn. Ngoài công việc, cuộc đời cô gồm những thú vui đơn giản: cô rất yêu quý căn hộ nhỏ ba gian ở một con đường khác thường của Arlington, cô có vài người bạn thân, cũng độc thân như cô, và cô thường gặp cậu em trai, sống cách nhà cô 150 cây số.
Ngày thứ sáu hôm đó, cô Trimm đặc biệt nhớ đến cậu em trai và mấy đứa cháu, bởi vì hôm đó là buổi học cuối cùng trước kỳ nghỉ Phục Sinh và cô vui mừng sẽ được ở với gia đình một tuần tại nhà nghỉ ở quê.
Tiết học cuối cùng kết thúc lúc bốn giờ, nhưng cô còn phải ở lại trường một giờ để chuẩn bị thời khoá biểu cho lúc tựu trường. Cô Trimm là một người rất có trách nhiệm, không bao giờ nghỉ tay khi chưa hoàn tất công việc.
Đã hơn năm giờ khi cô rời khỏi trường. Bầu trời xám xịt buồn tẻ báo hiệu một cơn mưa. Cô tìm thấy chiếc Ford ở chỗ đậu thường lệ ngoài bãi, cô lái xe ra khỏi ô đậu rồi đi về hướng cong đường lớn đi từ Westfield đến Arling ton.
Mưa gần như đập ngay vào kính xe. Cô Trimm bật nhanh lau kính. Sắp có một trận mưa lớn! Cô Trimm hy vọng sẽ đi kịp để tránh kẹt xegiờ cao điểm. Có hôm, thời tiết cũng vậy, cô Trimm đã mất gần hai tiếng đồng hồ mới về đến nhà Cô Trimm cảm nhận luồng gió lạnh, quay lại tìm nguyên nhân: gió thổi qua kính vỡ phía sau. Cô tự hứa sẽ cho sửa vào kỳ lãnh lương sắp tới.
8 trang |
Chia sẻ: hungpv | Lượt xem: 1258 | Lượt tải: 0
Nội dung tài liệu Tác phẩm “Trái tim của người đã chết” – Dịch: Đài Lan phần 7, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Tác giả: Mann Rubin TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
CHIẾC XE THEO SAU
Cô Trimm lái chiếc Ford mui trần, đời 1952. Em trai cô đã tặng cho cô vào
giáng sinh năm ngoái, khi mua cho chính mình một chiếc hiệu ngoại. Chiếc
Ford còn tốt, ngoại trừ một cánh cửa thỉnh thoảng bị kẹt, thanh chống va bị trầy
và kính sau bị vỡ mà cô Trimm nghĩ đã đến lúc phải thay.Máy vẫn chạy tốt và
mỗi ngày trong tuần cô Trimm chạy xe từ nhà ở Arlington đến trường trung học
Westfield, cách đó khoảng mười bảy cây. Cô Trimm đi lộ trình này từ hơn mười
lăm năm nay và rành đường đi như lòng bàn tay.
Cô Trimm dạy môn sử và bình luận thời sự ở trường trung học Westfield. Cô
nổi tiếng là rộng lượng, dễ dãi, hiền dịu và trầm tính, nhưng cô biết tỏ ra nghiêm
khắc khi một học sinh đi quá trớn. Ngoài công việc, cuộc đời cô gồm những thú
vui đơn giản: cô rất yêu quý căn hộ nhỏ ba gian ở một con đường khác thường
của Arlington, cô có vài người bạn thân, cũng độc thân như cô, và cô thường
gặp cậu em trai, sống cách nhà cô 150 cây số.
Ngày thứ sáu hôm đó, cô Trimm đặc biệt nhớ đến cậu em trai và mấy đứa
cháu, bởi vì hôm đó là buổi học cuối cùng trước kỳ nghỉ Phục Sinh và cô vui
mừng sẽ được ở với gia đình một tuần tại nhà nghỉ ở quê.
Tiết học cuối cùng kết thúc lúc bốn giờ, nhưng cô còn phải ở lại trường một
giờ để chuẩn bị thời khoá biểu cho lúc tựu trường. Cô Trimm là một người rất
có trách nhiệm, không bao giờ nghỉ tay khi chưa hoàn tất công việc.
Đã hơn năm giờ khi cô rời khỏi trường. Bầu trời xám xịt buồn tẻ báo hiệu
một cơn mưa. Cô tìm thấy chiếc Ford ở chỗ đậu thường lệ ngoài bãi, cô lái xe ra
khỏi ô đậu rồi đi về hướng cong đường lớn đi từ Westfield đến Arling ton.
Mưa gần như đập ngay vào kính xe. Cô Trimm bật nhanh lau kính. Sắp có
một trận mưa lớn! Cô Trimm hy vọng sẽ đi kịp để tránh kẹt xegiờ cao điểm. Có
hôm, thời tiết cũng vậy, cô Trimm đã mất gần hai tiếng đồng hồ mới về đến
nhà… Cô Trimm cảm nhận luồng gió lạnh, quay lại tìm nguyên nhân: gió thổi
qua kính vỡ phía sau. Cô tự hứa sẽ cho sửa vào kỳ lãnh lương sắp tới.
Khi đến chỗ rẽ vào đường cái, cô Trimm nhìn thấy trước mặt một hàng xe
bất tận, tất cả cùng đi theo một hướng với cô. Cô Trimm chưa bao giờ thấy
đường nghẹt xe đến thế ; xe chạy san sát nhau. rồi cô hiểu tại sao: mưa và giờ
cao điểm là nguyên nhân ; nhưng ngoài ra, đường đang bị sửa và lưu thông chảy
theo một hàng từ cả hai hướng.
Mưa rơi mạnh hơn. Cô Trimm ngồi thẳng hơn trên ghế, trùm bánh tô cho
kín hơn và nhìn hàng xe diễu hánh trước mặt. Cuối cùng, lúc cô bắt đầu thấy sự
nóng lòng, cô thấy một khoảng trống giữa hai chiếc xe và định chui đầu xe vào ;
nhưng cô hiểu ra chiếc xe đi đầu trong hàng xe bị đứt đoạn sẽ không cho cô vào.
Thế là cô Trimm định thụt lui, nhưng chiếc Ford bị trược xém tông vào xe kia,
www.phuonghong.com www.taixiu.com
49
www.thuvien24.com
Tác giả: Mann Rubin TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
nên người lái xe này buộc phải ra hiệu cho lên. Cô Trimm nhanh chóng tìm chỗ
trong hàng.
Đường đi có lẽ sẽ kéo dài rất lâu. Xe tiến lên được vài mét, dừng lại, rồi lại
tiến nữa, rất chậm. Ít nhạc cổ điển sẽ giúp chịu đững chuyến đi buồn tẻ. cô
Trimm liếc nhìn xe đi trước, có một người đàn ông đứng tuổi, lưng khòm.
Vài phút trôi qua. Phía bên kia, dòng xe lưu thông ở mức tối thiểu: những
chiếc xe hiếm hoi chạy ngang qua rất nhanh tạo thành một vệt màu rồi nhanh
chóng biến mất. Chỉ có đoạn đường của cô Trimm là bị tắc nghẽn.
Ánh mắt cô gái già chưa chồng tìm chỗ giải trí và dừng lại ở kính hậu. Phía
sau là chiếc xe đã - miễn cưỡng - nhường đường cho cô. Nhờ phía sau không có
kính, cô Trimm đặc biệt nhìn thấy xe rất rõ và để đỡ buồn, cô quan sát họ cho
vui. Đó là chiếc limousine đen to – óc lẽ xe sản xuất đặc biệt – có ghế nệm cao
trông rất tiện nghi ; tấm màn sáo phái sau bảo vệ người trong xe khỏi những cặp
mắt tò mò. Nhưng từ chỗ đang ngồi, cô Trimm nhìn thấy họ rất rõ: hai người
ngồi phía trước – hai người đàn ông ăn mặc lịch sự và đang say sưa nói chuyện
nghiêm trang. Người cầm tay lái – to khoẻ, mặt đỏ - có vẻ tức giận. Chẳng bao
lâu cô Trim nhận thấy có một nhân vật thứ ba ngồi phía sau. Cô Trimm không
thấy rõ, nhưng dường như người này cũng tham gia cuộc tranh luận.
Tiếng tăng ga lại buộc cô Trimm nhìn phía trước: hàng xe lại tiến lên. Cô
Trimm chạy lên: năm mười, ba mươi mét, rồi bắt buộc phải dừng. Cô Trimm
ngáp. Hôm nay cô làm việc rất nhiều: cô mệt và chỉ muốn ăn tối, đi tắm bồn
nước nóng và có rất ít thời gian yên tĩnh để chuẩn bị hành lý.
Mắt cô Trimm lại nhìn vào kính hậu. Hai người đàn ông vẫn tranh luận hào
hứng. Lần này, cô Trimm nhìn thấy rõ hơn người ngồi cạnh người lái. Ông ta có
vẻ bề ngoài vừa đầy nam tính vừa trang nhã, cô Trimm rất thích người này.
Người đàn ông này đang mỉm cười, và cô Trimm, tự cho rằng mình biết nhìn
mặt, tin chắc rằng dù cuộc tranh luận có thế nào đi nữa, chính người đàn ông
này làm chủ tình hình.
Lại tiến lên! Cô Trimm chạy được khoảng năm chục mét. Trên radio, buổi
hoà nhạc đang kết thúc, nhường chỗ cho bản tin quảng cáo. Mọi việc đều không
như ý cô!... Cô Trimm thở dài thật to, ngã lưng vào ghế, đầu hơi ngẩng lên. Bực
mình cũng chẳng ích lợi gì: cô đã bị kẹt và không làm gì được.
Đột nhiên, một cái gì đó trong kính hậu thu hút sự chú ý của cô Trimm. Cô
nhìn về hướng xe limousine, rồi một hồi sau mới hiểu ra rằng hai người đàn ông
ngồi phía trước đang đánh nhau. Cô Trimm nhìn thấy các nắm đấm vung lên,
hai người đàn ông giãy dụa trên ghế để cho tay huơ tự do hơn. Cô Trimm kinh
hoàng chứng kiến một vụ đánh nhau như chưa từng thấy. Người đàn ông ngồi
cạnh người lái hiện đang thắng: người này trẻ hơn, khéo hơn, và nắm đấm luôn
đánh trúng địch.
Đột nhiên, cô Trimm nhìn thấy một vật kim loại bắn lên từ phía sau, đập
mạnh vào đầu người đàn ông. Người đàn ông choáng váng, không còn đánh
www.phuonghong.com www.taixiu.com
50
www.thuvien24.com
Tác giả: Mann Rubin TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
được nữa. Một lần nữa, vũ khí được huơ lên, đập mạnh vào thái dương. Mắt
người đàn ông mờ đi, rồi nhắm lại ; đầu gục xuống ngực ; người đàn ông đang
ngã sụp xuống. Cú đánh tiếp rơi xuống, dường như được nện- từ một bàn tay vô
hình- bằng một clê hay một đoạn ống sắt, Đầu người đàn ông bất tỉnh nghiêng
xuống nhiều hơn nữa, máu chảy nhiều từ vết thương gần tai. Khi đó các cú đấm
mới ngưng.
Cô Trimm muốn hét lên. Tuy nhiên cô vẫn ngồi đó, câm lặng, như hoá đá,
không thể nào rời mắt khỏi kính hậu, nơi diễn ra tấn bi kịch khốc liệt kia. Bây
giờ người lái đang la một điều gì đó với người ngồi phía sau, trong khi bàn tay
hắn dường như lục soát thân thể bất động bên cạnh. Cô Trimm nhìn thấy hắn lắc
đầu rồi đồng thời hiểu ra cái mà hắn lắc đầu rồi đồng thời hiểu ra cái mà hắn mò
mẫm tìm: sự sống - sự sống không còn đó nữa! Cô vừa mới chứng kiến một vụ
giết người, và cô không thể di chuyển, không thể đi tố giác bọn sát nhân.
Tim cô Trimm đập thình thịch. Cô rất muốn bỏ chạy, hoặc ít nhất trốn đi,
nhưng mắt cô vẫn cứ dán vào cảnh tượng, thông qua kính hậu. Người đànông
ngồi phía sau đã cởi áo khoác ra và đang che người chết, với sự giúp đỡ của
tòng phạm. Sau đó hắn cho xác bao bọc trượt xuống sàn xe, và cô Trimm không
nhìn thấy nữa. Dần dần, trong khi nhìn cảnh tượng đáng sợ kia, một suy nghĩ
hình thành trong đầu cô: nhất định đừng để lộ cô đã chứng kiến vụ giết người…
quay mắt đi thật nhanh…Nhưng khi suy nghĩ cảnh báo đã thật sự hình thành, thì
đã quá trễ: người lái chiếc limousine ngẩng đầu lên và như đột ngột nhận thức
về những gì xung quanh. Cô Trimm thấy hắn, gương mặt hắn hung dữ toát đầy
mồ hôi- nhìn trái, nhìn phải rồi nhìn trước mặt. Cô Trimm thấy mặt hắn nhăn
lên vì tức giận, ngón tay hắn chỉ cho đồng loã đang xuất hiện từ trong bóng tối
để nhìn cô…
Cô Trimm nổ lực và cuối cùng quay mắt đi được, cô cảm thấy căng thẳng tột
độ. Nhạc trên radio đã tiếp tục lại. Nhất định cô phải kể những gì mới nhìn thấy
– nhưng kể cho ai? Đi đâu và làm thế nào?
Cô Trimm cắn môi để không hét. Chiếc xe trước mặt cô vẫn chưa nhúc
nhích. Một người đã chết ; bọn sát nhân đang ở đó, ngay phía sau cô, rõ ràng
bọn chúng biết rằng cô đã thấy bọn chúng giết người, có lẽ chúng đang lên kế
hoạch khử cô- còn hàng xe thì không tiến thêm được tấc nào. Cô lại nhìn người
đàn ông đứng tuổi ngồi phía trước xe. Ông có thể giúp được gì nếu cô ra hiệu?
Tất cả những người lái kia có thể cứu giúp được gì không? Ngay khi cô mở cửa
ra hai, hai gã đàn ông sẽ tóm lấy- có thể cán bẹp cô dưới bánh xe limousine,
hoặc đuổi cô đến tận khu rừng bên con đường để bắt cô cho dễ hơn. Không nên,
ngồi trong xe an toàn hơn. Bằng động tác tự động, cô cúi ra khoá hết cửa lại. Cô
sẽ được an toàn khi mà dòng xe vẫn bị tắc nghẽn., thề nào cũng phải có viên
cảnh sát gần đây: Westfield nổi tiếng về cảnh sát, Không có gì nghi ngờ, nếu
nhìn kỹ, thế nào cô cũng sẽ tìm ra người giúp.
www.phuonghong.com www.taixiu.com
51
www.thuvien24.com
Tác giả: Mann Rubin TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
Vẫn tiếp tục bị kẹt xe… Những suy nghĩ điên rồ quay cuồng trong đầu cô
Trimm: dù sao, có thể cô đã lầm ; có thể bọn chúng không biết cô đã chứng kiến
vụ giết người?... Mắt cô lại nhìn vào kính hậu, và lần này cô buộc phải chấp
nhận sự thật: tường như kẻ lái xe đang chờ gặp ánh mắt cô để cho cô hiểu, bằng
bộ mặt nhăn nhó đe doạ, ngón tay trỏ về hướng cô, rằng hắn hoàn toàn hay biết
về mối liên quan giữa cô và hắn.
Cô Trimm nhắm mặt lại, bị thực tế khắc nghiệt đè nặng. Tại sao một chuyện
như thế lại xảy ra với cô? Những người đàn ông kia là ai? Cô nặn óc để tìm ra
câu trả lời cho những câu hỏi này, và đột nhiên vụ bí ẩn được rõ.
Cô Trimm biết rằng cảnh sát và chính quyền địa phương truy lùng từ mấy
ngày nay một băng đầu cơ tích trữ hoành hành ở vùng Westfield. Suốt cả tuần,
các trang báo đầy ắp về vụ này, và đó cũng là chủ đề bàn luận của học sinh lớp
cô. Cuộc truy đánh sẽ thành công. Theo truy đồn, băng đảng này bị một thành
viên phản đối, và kẻ chủ chốt trong tổ chức tội phạm này- Tony Cargo - sẽ bị
bắt giữ. Thị trưởng đã ký lệnh bắt, và nhờ sự kết hợp của chính quyền địa
phương, việc tóm bắt tên này sắp xảy ra… theo báo chí nói.
Chắc chắn vụ giết người mà cô Trimm vừa chứng kiến có liên quan đến vụ
kia. Có lẽ chính tên Cargo, cùng đồng bọn, đã xử lý một đồng loã gây rắc rối-
có khi chính là kẻ tố giác. Do bị truy nã, chúng không có thời gian khử kẻ thù
một cách khéo hơn. Cargo biết hắn sắp bị bắt và cư xử như một kẻ hốt hoảng.
Càng nghĩ, cô Trimm càng thấy giả thiết này khả dĩ.
Dòng xe khởi động, lần này có vẻ quả quyết hơn. Đâu đó phía đằng trước,
lưu thông bình thường trở lại; xe chạy được một khoảng dài hơn mà không bị
kẹt. Cô Trimm lau mồ hôi mặt, nắm chặt tay lái để không rung, nổ máy xe.
Chiếc lomousine ở không xa phía sau, hai đèn pha như hai cái ngoe bạch
tuộc chọc thủng bóng tối và trời mưa. Bao giờ thì cơn ác mộng này mới chấm
dứt? Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai gã đàn ông kia đi theo cô Trimm đến tận
nhà hoặc lôi cô vào một con đường tối? Không, không! Nếu chịu để cho những
suy nghĩ kiểu này chiếm lấy đầu óc, cô Trimm sẽ điên mất! Nhất định phải kể
cho cảnh sát nghe những gì cô nhìn thấy ; nhưng làm thế nào?
Cô Trimm đột ngột chú ý tới tấm biển báo chỗ giao cách bốn trăm mét. Thật
vậy, cô Trimm nhớ lại rằng ở đó có một con đường ngang, mà cô đi khoảng
một, hai lần trong năm. Đó là con đường tắt chạy thẳng về trung tâm Westfield.
Chỉ còn cách đi theo con đường này, bởi vì cô Trimm không chịu nổi ở lâu thêm
trong hàng xe này, dưới ánh mắt đe doạ căm hờn mà cô gặp phải mỗi khi ngước
mắt lên. Cô Trimm tiếp tục chạy nhan hơn. Chẳng bao lâu cuộc thử thách này sẽ
hết.
Bây giờ cô Trimm nhìn thấy con đường, cách một trăm năm chục mét.
Nhưng vẫn chưa hết kẹt xe ; xe đã bắt đầu chạy san sát nhau. Chiếc Ford lết
được thêm vài mét nữa, rồi buộc phải dừng. Cô Trimm cảm thấy xe mình bị
www.phuonghong.com www.taixiu.com
52
www.thuvien24.com
Tác giả: Mann Rubin TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
đụng nhẹ phía sau và hiểu ra rằng hai gã đàn ông đùa với cô như mèo vờn
chuột… Mắt cô Trimm dán vào con đường ngang, một chiếc xe mới rẽ vào đó,
tăng tốc nhanh rồi biến mất ở khúc quẹo. Trông đơn giản quá! Xe lại tiến tới, rất
chậm: chạy thêm sáu chục mét rồi cô Trimm cũng sẽ đến được con đường
ngang… cô Trimm cảm thấy ánh mắt hai gã đàn ông dán vào cô, làm bỏng da
thịt cô, nhưng cô thấy sự giải thoát tiến đến gần ; thêm mười lăm mét, thêm
mười, chỉ còn năm…
Vào rồi! Cô Trimm bực mình bẻ tay lái và tăng tốc. Chiếc Ford nhảy phốc
trên đường, như vui sướng vì được tự do trở lại. Bây giờ không còn gì quan
trọng nữa ngoại trừ tốc độ, chạy thoát… Cô Trimm nghe tiếng sang số và hiểu
ra rằng chiếc limousine cũng đã rời khỏi hàng xe.
Cô Trimm lại tăng tốc. Cô Trimm đột ngột ngạc nhiên thấy mình đang khóc,
đồng thời, qua hàng lệ, cô thấy chiếc xe kia đang chạy nhanh đến. Sự cứu giúp
phải đến thật nhanh! Phải chi cô Trimm gặp được những gương mặt lương thiện
– như gương mặt ông thị trưởng, ông cảnh sát trưởng, hoặc bất cứ người nào
cũng cảm thấy ghê tởm tội ác y như chính cô Trimm!
Nhất định cô Trimm phải tố giác bọn giết người: đây là nghĩa vụ đạo đức và
công dân, mà cô Trimm. dạy ở trường cấp ba Westfield, đặt nghĩa vụ trên hết.
Cô Trimm đạp ga ; tám chục, chín chục, một trăm cây số giờ! Trong cuộc
đời lái xe đàng hoàng của mình, cô Trimm chưa bao giờ chạy với tốc độ như
thế! Mỗi một bộ phận xe rung lên trong khi cô Trimm phóng nhanh trong bóng
tối. Nhưng chiếc limousine vẫn theo sát và khoảng cách giữa hai xe dần dần
giảm đi.
Cô Trimm đột ngột nhớ đến thiết bị báo đuừơng, và thần kinh căng thẳng tột
độ, mắt đỏ vì nước mắt, cô trimm ấn thật mạnh. Tiếng vang mang âm thanh đi
khắp đồng ruộng… Chưa thấy ngôi nhà nào xuất hiện, và chưa thấy bóng người.
Cô Trimm lo lắng tự hỏi xem mình có đi lộn đường không? Chiếc limousine chỉ
còn cách cô Trimm chưa đầy hai mươi lăm mét. Cô Trimm tiếp tục bóp còi. Tại
sao không ai trả lời tiếng kêu của cô? Chính quyền địa phương đang tích cực
săn đuổi bọn cúơp đâu hết rồi? Phải chi có ai nghe thấy cô!
Cô Trimm bắt đầu thấy tuyệt vọng, thì lại nghe được – át tiếng còi liên tục -
một âm thanh xa xa nhưng rất mạnh của tiếng còi hụ cảnh sát. Người ta đã nghe
thấy cô! Nỗi cực hình đã chấm dứt! Từ này, tất cả những gì có thể xảy ra sẽ xảy
ra trước mặt một nhân chứng.
Cô Trimm chạy chậm lại, xe cảnh sát tiến nhanh đến gần cô. Nhờ cô Trimm,
bọn sát nhân sẽ bị bắt: cô Trimm đã hoàn tất nghĩa vụ đối với xã hội! Xe cảnh
sát bắt kịp chiếc limousine, ra hiệu cho chiếc limousine đậu vào ven đường. Cô
Trimm nghĩ hai gã đàn ông có vũ khí và cô phải báo cho viên cảnh sát biết.
Bây giờ xe cảnh sát đã đến gần sát cô. Cô Trimm ra hiệu cho viên cảnh sát
mặc đồng phục hiểu rằng cô đã hiểu mệnh lệnh. Cô Trimm kiệt sức đậu xe Ford
www.phuonghong.com www.taixiu.com
53
www.thuvien24.com
Tác giả: Mann Rubin TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
bên đường. Còi hụ kêu chậm lại, rồi tắt đi hẳn. Chiếc limousine cũng dừng, cách
mười mét phía sau cô Trimm. Còn xe cảnh sát thì xa hơn phía trước. Vậy cô
Trimm sẽ có cơ hội báo viên cảnh sát về mối nguy hiểm. Đúng lúc viên cảnh sát
xuống xe, cô Trim hạ kính xuống:
- Cậu cảnh sát ơi! Cậu cảnh sát! Xin cậu lại đây giúp! Cô Trimm la lên.
Viên cảnh sát, to cao lực lưỡng, mạnh dạn bước đến.
- Có chuyện gì vậy, thua bà? Anh hỏi.
- Chiếc xe phía sau cứ bám theo tôi, cô Trimm lo sợ nói khẽ. Những người
trong chiếc xe đó là những tên cướp…Cậu lấy súng đi… Tôi đã nhìn thấy bọn
chúng giết chết một người…
- Bà có chắc không à? Đây là một chuyện rất khó tin!
- Chính mắt tôi đã nhìn thấy mà! Chính tên trùm Tony Cargo và đồng bọn.
Xin cậu hãy lấy sung và bắt lấy bọn chúng!
Cô Trimm kịch liệt huơ tay múa chân. Phía sau, chiếc limousine dừng, đen
tối và rung rợn, máy xe im lặng, đèn pha chĩa vào cô Trimm và viên cảnh sát.
- Để tôi xem có chuyện gì. Bà cứ ở đây.
Viên cảnh sát quay đi, thận trọng bước đến chiếc limousine, tay đặ sẵn trên
bao sung. Cô Trimm ngồi yên, căng thẳng tột độ. Cô Trimm dự kiến có thể nghe
tiếng sung bất cứ lúc nào và lại chứng kiến hành động bạo lực.
Trời đã tạnh mưa. Bóng đêm yên lặng, yên lặng đáng sợ. Cô Trimm nhìn
thấy viên cảnh sát bước đến gần xe limousine và nghe tiếng kính hạ xuống.
Viên cảnh sát cúi xuống để nói chuyện với người lái xe, và gió mang đến tai cô
Trimm tiếng nói chuyện rì rào. Thôi, sẽ không có đánh nhau: bọn cướp sẽ đầu
hàng không chống cự.
Viên cảnh sát đã rút đèn pin ra, chĩa vào người lái, rồi vào người đàn ông
ngồi phía sau. Bây giờ khi cảnh sát đã nhìn thấy mặt bọn chúng, cô Trimm
tưởng anh rút sung ra. Nhưng không có! lại tiếp tục nói chuyện nữa. Còng số
tám đâu? Tại sao viên cảnh sát không tiến hành bắt giữ bọn chúng? Cuộc nói
chuyện kéo dài tưởng như bất tận. Cuối cùng cũng chuyển sang hành động!
Viên cảnh sát bước lui, tắt đèn pin… cô Trimm lắng tai để nghe viên cảnh sát
sắp ra lệnh… Nhưng tay vì mệnh lệnh “đưa tay lên!” mà cô mong đợi, thì lại là
tiếng máy xe nổ phá vỡ bầu im lặng. Chậm chạp, dưới ánh nhìn sửng sốt của cô
Trimm, chiếc xe limousine bắt đầu chạy. Viên cảnh sát cứ đứng yên đó nhìn xe
đi tiếp.
Cô Trimm căng thẳng gõ ngón tay vào kính xe: viên cảnh sát đã bị lừa! Bọn
cướp đang tẩu thoát!
- Bắt lấy chúng! Cô la lên. Bọn chúng đã giết người! Tôi làm chứng. Bắt lấy
chúng
www.phuonghong.com www.taixiu.com
54
www.thuvien24.com
Tác giả: Mann Rubin TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
Chiếc limousine tiếp tục tiến tới. Một hồ sau nó chạy ngang qua cô Trimm,
trong tiếng máy kêu vù vù điếc tai. Rồi xe biến mất, khối đen đồ sộ tan vài bóng
đêm. Sau đó là im lặng.
Cô Trimm sửng sốt ngồi đó. Viên cảnh sát từ từ buớc đến cô.
Cậu để cho bọn chúng thoát mất rồi! Cô Trimm thốt lên. Toàn bộ cảnh sát
đang truy lung bọn chúng, vậy mà cậu để cho bọn chúng cháy mất! Tôi sẽ góp ý
kiến về cậu.
- Thôi đi nào, bà bình tĩnh lại đi! Bà uống rượu không vậy?
Bây giờ viên cảnh sát đang đứng sát bên cô, và tò mò nhìn cô.
- Sao cậu dám!... Tôi không bao giờ uống rưọu! Tôi dạy học ở trường cấp ba.
Tôi nhìn thấy một người đàn ông bị giết chết trong chiếc xe này, chính Tony
Cargo đã giết chết người đó. Bộ cậu không đọc báo sao? Cậu phải đuổi theo bọn
chúng!
- Xin bà đừng nói đến Tony Cargo! Viên cảnh sát mệt mỏi nói. Cả tuần này,
tôi chỉ đuổi theo cac xe mà thôi! Tất cả mọi người đã truy lung hắn, từ ông thị
trưởng đến viên cảnh sát thấp nhất!
- Vậy sao cậu không bắt hắn lúc nãy? Cô Trimm hỏi.
Cô Timm đột ngột cảm thấy sợ nhưng không hiểu vì sao.
- Bởi vì không phải là hắn.
- Vậy là ai?... cô Trimm chưng hửng hỏi và cảm thấy như đang rơi xuống hố
sâu.
-Như tôi vừa nói với bà, tất cả mọi người lao đi săn lùng Cargo. Chính ông
thị trưởng chạy phía sau bà. Ông tịh trưởng đã rượt theo tên trùm Cargo suốt cả
ngày.
- Ồ! …không… cô Trimm nói khẽ.
- Chiều nay ông thị trưởng nhận được một cú điện thoại nặc danh báo ở đâu
có thể bắt tên Cargo. Đích thân ông thị trưởng đi đến đó, nhưng chỉ là báo động
giả.
- Nhưng hkông thể được! Cô Trimm căng thẳng nói. Tôi đã thấy mấy người
kia đánh một người khác. Tại sao?... Tại sao ông thị trưởng lại làm một việc như
thế, trong khi cảnh sát sắp đến để giúp vạch mặt Cargo và tóm cả bọn?...
Giọng cô Trimm gần như tắt đi.
- Bà nói sao ạ?
- Không có gì, cô Trimm yếu ớt nói.
- Vậy là tốt hơn hết bà nên yên lặng theo tôi.
- Theo cậu đi đâu?...
www.phuonghong.com www.taixiu.com
55
www.thuvien24.com
Tác giả: Mann Rubin TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
- Bà đừng giả vờ ngây thơ! Hai người đã nhìn thấy bà. Ông thị trưởng
Charles dù có ghét Tony Cargo đến mấy, nhưng ông cũng không ưa những
người vi phạm luật giao thông. Nhất là khi chính ông thị trưởng bắt quả tang bà
chạy với tốc độ một trăm cây số một giờ, và phá rối trật tự bằng cách bóp còi
inh ỏi. Ông thị trưởng rất nghiêm khắc về chuyện này!
- Không! Cô Trimm hét lên. Tôi không hề vi phạm luật gì cả! Tôi đang cố…
- Bà đừng gây chuyện! Khi phạm luật thì phải trả giá thôi!
Viên cảnh sát ngưng nói, chỉnh nếp nhăn trên đồng phục rồi nói tiếp:
- Bà đừng kiếm chuyện. Bà càng chống đối thì tiền phạt càng nặng hơn.
- Nhưng cậu không hiểu …
- Kìa, thưa bà, tôi chỉ thi hành mệnh lệnh mà thôi.
Viên cảnh sát quay lại để xem xét cô trimm một lần nữa, kỹ càng hơn. Anh
có vẻ ngạc nhiên và như có thái độ sợ sệt kính cẩn.
- Bà biết không, tôi từng thấy ông thị trưởng kiện cáo những người không
tuân thủ luật lệ ; nhưng nói thật, bà là người đầu tiên mà ông thị trưởng đòi gặp
tại tư gia vào một giờ trễ như thế này! Có lẽ ông thị trưởng rất bực nhưng gì bà
làm!
Cô Trimm không nói được tiếng nào. Đối với cô, cuộc tranh luận đã chấm
dứt.
- Có lẽ là không - cuối cùng cô nói được. Có lẽ ông ấy không thích
Viên cảnh sát đã quay lại xe. Anh có gương mặt thật thà lương thiện
- Tốt hơn hết, là bà theo tôi. Tôi sẽ đưa bà đến đó rất nhanh mà.
Cô Trimm gật đầu thở dài, nhìn bầu trời lần cuối cùng - rồi, vì không thể làm
gì khác, cô Trimm chạy theo xe cảnh sát.
Mười lăm ngày sau, xác cô Trimm được tìm thấy bên một con đường mà ông
thị trưởng vừa mới cho mở. Xác bị giấu dưới một tấm biển áp phích mang dòng
chữ: “Bạn đã ghi tên vào danh sách bầu cử chưa? ” cô Trimm đã ghi tên rồi: cô
Trimm là loại người không bao giờ trốn tránh một nghĩa vụ nào cả.
www.phuonghong.com www.taixiu.com
56
www.thuvien24.com
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- traitimcuanguoidachet07.pdf