Mike không gặp may. Ông ngủ quên trong một phòng họp, và khi lính cứu hoả lôi ông ra, thì gần như ông đã cháy đen thành than. Người ta biết đó là Mike nhờ những chiếc nút đồng trên đồng phục gác đêm.
Paul Marucs uống từng hớp nhỏ và nhìn đám đông đang chen nhau bên quay bar. Phần lớn là nhân viên công ty, kế toán, thư ký tốc ký, vài người bán hàng; những người đến làm việc mà không đọc báo buổi sang. Nếu liếc qua tờ báo thì họ đã ở nhà rồi. Lúc ba giờ sang, tất cả đã kết thúc; phần nhà hành chánh đã cháy từ trên xuống dưới cùng với sổ sách kế tóan.
Paul mỉm cười một chút khi nhớ lại giọng nói của Hepler, khi Paul gọi điện thoại hẹn một ngày khác để kiểm tra sổ sách. Nhờ vụ hoả hoạn, Hepler hkông còn gì để phát hiện nữa. Và nhờ Mike, chính vụ cháy tự giải thích được. Theo cách diễn giải chính thức, Mike đã bất cẩn khi trút ống tẩu.
Tất nhiên là đáng buồn cho Mike. Hoặc có thể đây là hình phạt thích đáng vì ông đã ngủ thay vì làm nhiệm vụ.
Whisky ấm trong miệng có vị khác thường vào buổi sáng sớm. Paul thích đi thẳng về nhà hơn. Nhưng có người kéo tay anh lúc anh rời công ty và anh đã hoà nhập nhóm nhỏ đang đi sang quán bar phía bên kia đường. Tất nhiên là Paul phải cùng buồn rầu với mọi người. và việc tụ họp ở quán bar là một phần phản ứng bình thường.
Paul uống hết ly. Đám đông đã giảm bớt thì Paul đột nhiên thấy Charles Hobson đang bước về phía mình – đó là một người đàn ông mập má tròn như hai quả táo, luôn mỉm cười. Paul khó chịu nhìn ông, hy vọng ông sẽ đi qua luôn. Paul có đến nhà vợ chồng Hobson rồi, nhưng Paul không thích ông chồng. Ông ấy quá vồn vã, vui vẻ hơi quá độ cho dù ông ấy là phó phòng bán hàng. Paul phải cố gắng để nở một nụ cười khi Hobson mập dừng lại ngồi xuống ghế trước mặt.
- Y như thức canh người chết, Hobson nói. Không ai biết nên khóc hay nên cười.
7 trang |
Chia sẻ: hungpv | Lượt xem: 1411 | Lượt tải: 0
Nội dung tài liệu Tác phẩm “Trái tim của người đã chết” – Dịch: Đài Lan phần 6, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Tác giả: Joe Grenzeback TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
CẠN LY!
Mike không gặp may. Ông ngủ quên trong một phòng họp, và khi lính
cứu hoả lôi ông ra, thì gần như ông đã cháy đen thành than. Người ta biết đó là
Mike nhờ những chiếc nút đồng trên đồng phục gác đêm.
Paul Marucs uống từng hớp nhỏ và nhìn đám đông đang chen nhau bên quay
bar. Phần lớn là nhân viên công ty, kế toán, thư ký tốc ký, vài người bán hàng;
những người đến làm việc mà không đọc báo buổi sang. Nếu liếc qua tờ báo thì
họ đã ở nhà rồi. Lúc ba giờ sang, tất cả đã kết thúc; phần nhà hành chánh đã
cháy từ trên xuống dưới cùng với sổ sách kế tóan.
Paul mỉm cười một chút khi nhớ lại giọng nói của Hepler, khi Paul gọi điện
thoại hẹn một ngày khác để kiểm tra sổ sách. Nhờ vụ hoả hoạn, Hepler hkông
còn gì để phát hiện nữa. Và nhờ Mike, chính vụ cháy tự giải thích được. Theo
cách diễn giải chính thức, Mike đã bất cẩn khi trút ống tẩu.
Tất nhiên là đáng buồn cho Mike. Hoặc có thể đây là hình phạt thích đáng vì
ông đã ngủ thay vì làm nhiệm vụ.
Whisky ấm trong miệng có vị khác thường vào buổi sáng sớm. Paul thích đi
thẳng về nhà hơn. Nhưng có người kéo tay anh lúc anh rời công ty và anh đã
hoà nhập nhóm nhỏ đang đi sang quán bar phía bên kia đường. Tất nhiên là Paul
phải cùng buồn rầu với mọi người. và việc tụ họp ở quán bar là một phần phản
ứng bình thường.
Paul uống hết ly. Đám đông đã giảm bớt thì Paul đột nhiên thấy Charles
Hobson đang bước về phía mình – đó là một người đàn ông mập má tròn như
hai quả táo, luôn mỉm cười. Paul khó chịu nhìn ông, hy vọng ông sẽ đi qua luôn.
Paul có đến nhà vợ chồng Hobson rồi, nhưng Paul không thích ông chồng. Ông
ấy quá vồn vã, vui vẻ hơi quá độ cho dù ông ấy là phó phòng bán hàng. Paul
phải cố gắng để nở một nụ cười khi Hobson mập dừng lại ngồi xuống ghế trước
mặt.
- Y như thức canh người chết, Hobson nói. Không ai biết nên khóc hay nên
cười.
- Đúng là một cú sốc, Paul gật đầu nói.
Hobson mỉm cười.
- Đối với tôi thì đây là kỳ nghỉ bất ngờ. Theo tôi anh hết sức may mắn.
Paul sượng người lại.
- May mắn?
- Không bị kiểm tra sổ sách. Cũng đỡ việc cho kế toán đúng hkông?
www.phuonghong.com www.taixiu.com
42
www.thuvien24.com
Tác giả: Joe Grenzeback TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
- Ồ, tất nhiên, theo một cách nghĩ nào đó, Paul buộc phải thừa nhận.
Mạch máu ở thái dương bắt đầu đập mạnh, Paul buộc mình tự kiềm chế bằng
cách nhìn thẳng vào cặp mắt xanh vô tư của Hobson rồi nói thêm:
- Tôi không nghĩ đến.
Hobson cười.
- Hãy nhìn khía cạnh tốt của sự việc, Marcus à. Lúc nào cũng có phần bù
đắp.
Hobson hất cằm chỉ đám người xúm quanh quày bar.
- Bi kịch đối với hầu hết những người kia, là họ bị nghỉ hè là không biết làm
gì cho qua thời gian.
- Thế còn anh?
- Tôi hả? (tiếng cười to lên rồi giảm xuống.) Tôi đã bắt đầu rồi – Hobson
nháy mắt nói. Bằng chứng là tôi mới gọi điện thoại cho vợ. Vài phúc nữa vợ tôi
sẽ đến đón và chúng tôi sẽ ra phố xem xe mới. Thậm chí có thể chúng tôi sẽ
mua một chiếc.
Paul mỉm cười, hơi vô ý.
- Sợ sẽ có giảm biên chế đấy, anh Hobson à. Anh không nên tiêu tiền như
thế.
- Không sao. Anh biết không, tôi sắp có tiền vào rất nhiều. Một đống to.
- Tuyệt Paul nói.
Tiếng cười khúc khích của Hobson làm rung màng nhĩ và gây nhức đầu cho
Paul. Paul chỉ có một ước muốn: ra khỏi nơi này. Sau một hồi, Paul định đứng
dậy.
- Anh cho phép nhé…
- Ồ! Kìa! Anh để cho tôi đãi anh một chầu chứ.
- Thì, không được, tôi…
- Anh có chuyện gì gấp đâu nào? Ta đang nghỉ hè mà. Anh nhớ lại đi.
Trường học cháy mất rồi mà.
Hobson đột ngột quay lại gọi người phục vụ.
- Anh uống gì?
Paul lưỡng lự. Bắt đầu cãi cũng vô ích. Hobson sắp đi mà. Paul ngồi trở
xuống ghế, nhún vai.
- Whisky pha nước, không đá.
- Phải rồi. Tôi nhớ mấy lần anh đến nhà chúng tôi. Whisky không lạnh!
www.phuonghong.com www.taixiu.com
43
www.thuvien24.com
Tác giả: Joe Grenzeback TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
Cái đầu to lên, giả vờ phẫn nộ.
- Thói quen gì mà man rợ vậy!
Cô phục vụ mang nước ra, cả hai ngồi một hồi, hai ly để giữa.
- Chính đá làm cho vị whisky mạnh hơn, Hobson nói tiếp. Tôi không bao giờ
uống whisky nếu không có đá.
Hobson cầm ly lên lắc đá kêu leng keng.
- Chúc sức khoẻ anh, Hobson nói. Chúc mừng sự may mắn kỳ diệu của anh.
Paul sượng người lại, ly để lửng nửa chừng, dò xét gương mặt hớn hở trước
mặt.
- Sự may mắn của tôi?
- Tối hôm qua, Hobson đáp, dường như anh thoát nạn.
Paul thận trọng bỏ ly trở xuống. Cơ quanh miệng căng lên, máu đập mạnh ở
thái dương.
- Tôi…tôi không hiểu.
Hobson nhướng một chân mày lên, vẻ mặt vô tư.
- Tôi đã ở lại làm việc trễ cho kịp công việc và tôi rẽ vào đây uống một ly
trước khi về ngủ. Anh vừa ra khỏi cửa bên hông khi tôi đi về nhà. Lúc đó là một
giờ rưỡi hay hai giờ gì đó.
- Anh lầm rồi.
- Trễ hơn nữa à? (Đôi vai to nhô lên rồi thản nhiên hạ xuống.) Dù gì, thì đó
là vụ cháy bùng nổ. Rất tiếc là anh không dẫn Mike ra cùng.
- Tôi không có ở đó, Paul từ từ trả lời. Tôi ở nhà. Nằm trên giường.
- Thế à?
Hobson uống từng hớp dài. Hắn bỏ ly xuống và mỉm cười nhìn Paul một
hồi.
- Ta không có thời gian tranh luận chuyện này, Hobson nhẹ nhàng nói tiếp.
Chắc vợ tôi đang chờ ở ngoài. Sao chiều nay anh không ghé qua nhà chúng tôi?
Ta sẽ nói chuyện.
Paul lắc đầu. Ót Paul cứng đờ, cổ họng khô.
- Ta không có gì để nói với nhau cả.
Hobson đứng dậy, mỉm cười.
- Thì anh cứ đến đi. Ta sẽ uống chút gì và bàn về khoản tiền lớn sắp rơi vào
túi tôi.
Paul nhìn Hobson chằm chằm.
www.phuonghong.com www.taixiu.com
44
www.thuvien24.com
Tác giả: Joe Grenzeback TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
- Bốn giờ nhé?
Một nụ cười vui tươi từ từ làm rạng rỡ gương mặt Hobson.
Anh sẽ đến, Hobson nói khẽ, tôi linh cảm như thế.
Paul ngồi sững tại chỗ, cảm thấy nỗi sợ hãi bò trong bụng như một con vật
sống. Hobson biết. Hobson đã rút ra những suy luận hiển nhiên, kể cả điều liên
quan đến tiền. Hobson không biết tổng số tiền là bao nhiêu, nhưng Hobson biết
là Paul đã lấy tiền. Hobson mắc dịch!
Một sự căm thù lấn át nỗi sợ. Paul đập nắm đấm xuống bàn và nhìn đá đang
tan trong ly rược mà Hobson đã để lại.
Paul cố thư giãn ra để suy nghĩ xem mình phải làm gì. Mua chuộc sự im
lặngcủa Hobson? Không nên, dù cho số tiền lần đầu tiên là bao nhiêu đi nữa,
thì cũng sẽ chỉ là một khoản đặt cọc…một phần thanh toán rất nhỏ của một
khoản nợ không bao giờ chấm dứt. hobson sẽ moi đến xu cuối cùng.
Rõ ràng chỉ có một cách giải quyết. Phải nhanh, tinh tế, khôgn rủi ro nhiều
quá. Và triệt để.
Hơi ấm của whisky tràn khắp người Paul và mắt Paul nhìn chăm chú cái ly
của Hobson. Chỉ còn vài cục đá nổi lên mặt một chất lỏng màu nhạt.
Chính đá làm cho vị whisky mạnh hơn!
Paul Marcus uống hết ly, bước ra. Kế hoạch đơn giản, trực tiếp và tức thì. Cả
Hobson lẫn vợ sẽ đi vắng mấy tiếng. Vấn đề duy nhất là vào được nhà họ.
Paul băng qua đường đến bãi đậu xe nàh máy, leo lên chiếc xe màu xanh lục
chói rực, ngồi một hồi sau tay lái để suy nghĩ. Xe này nổi quá, cuối cùng Paul
kết luận. Paul lấy đôi găng tay trong hộc, nhét vào túi, đi bộ ra trạm xe buýt ở
góc đường.
Xe buýt đua Paul rat rung tâm có nhiều cửa hiệu, cách nhà Hobson ba cây.
Trong một cửa hàng bán công cụ làm vườn, Paul mau một lít rưỡi dung dịch để
diệt cỏ dại: anhydric arsenic hai mươi lăm phần trăm, không mùi không vị.
Tưởng như nước thường.
Paul bước đi chậm rãi, nhìn tên đường để kiểm tra đường đi. Paul chỉ nhớ
mài mại, vì chỉ đến nhà Hobson hai lần- một lần có công việc, một lần được mời
đến chơi. Paul dễ dàng tìm ra nhà họ, đi theo tiếng búa phá nhựa đường kêu lốp
đốp.
Paul đứng lại khi đến ngã tư và mỉm cười. Paul sai lầm khi sợ bị người ta để
ý. Con đường đầy người và thiết bị, chìm trong khói bụi và tiếng búa. Thậm chí
người ta sẽ không để ý Paul, và nếu Paul có gây ồn ào khi vào nhà Hobson,
cũng sẽ không ai nghe thấy. Dịp may bất ngờ.
May mắn lại đến với Paul khi Paul đến nhà Hobson. Paul nhét mũi dao xếp
vào khe giữa cửa sau nhà và khung cửa và nâng được chốt khoá. Cửa kia của
nhà bếp rộng mở.
www.phuonghong.com www.taixiu.com
45
www.thuvien24.com
Tác giả: Joe Grenzeback TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
Paul đặt chai thuốc trừ cỏ trên bồn rửa, đeo găng tay vào. Trong ngăn đá tủ
lạnh có bốn vĩ nước đá. Paul trút hết đá vào bồn rửa, mở nước nóng xuống đống
đá, trong khi nước chảy rót đầy các vĩ đá bằng chai thuốc trừ cỏ. Khi làm xong,
nước đá đã tan hết trong bồn rửa.
Paul rung mình và cảm thấy ấm áp, hạnh phúc. Paul cũng phản ứng như vậy
ngày hôm qua, khi tạo được ngọn lửa đầu tiên trong sọt giấy nhờ thổi vào tàn
thuốc còn đỏ.
Xong.
Paul khoá cửa sau lại, đi ra bằng cửa chính. Trên đường trở ra trạm xe buýt,
Paul ném chai thuốc rỗng vào đống rác ở cuối một bãi đất trống. Đồng hồ vừa
mới gõ một tiếng khi Paul về đến xe.
Từ nay, xem như Hobson là một người đã chết.
Lúc đầu, Paul không có ý định trở lại đó. Nhưng càng về chiều, Paul lại nghĩ
rằng có thể Hobson sẽ nóng lòng nếu Paul không đến…và Hobson sẽ gọi điện
thoại thay vì uống một ly. Không nên lỡ hẹn.
Đã bốn giờ mười khi Paul đậu xe ở cuối đường và leo lên con đường dốc nơi
công nhân vẫn đang làm việc.
Paul vừa huýt sáo vừa đi. Paul biết mình đã thành công.
- Anh Marcus à?
Bà Hobson bắt tay, kéo Paul vào nhà.
- Rất vui được gặp lại anh. Mời anh ngồi.
- Cám ơn.
Paul ngồi xuống ghế, nhìn theo bà chủ nhà
- Anh Charlie đang ở nhả trên, bà nói. Chúng tôi vừa mới về tới nhà thôi.
Kinh khủng quá phải không?
- Sao ạ?
- Vụ cháy. Nhưng thọi đừng nói đến nữa. Anh uống gì ạ?
Paul mỉm cười.
- Whisky, nếu có.
Bà mỉm cười.
- Với …nước và không đá. Anh thấy không, tôi vẫn còn nhớ.
- Thật hiếm khi gặp được bà chủ nhà như chị, chị Hobson à.
Bà ra khỏi phòng khách, còn Paul kiên nhẫn chờ đợi, lắng nghe tiếng chân
bước của Hobsonkhi hắn sẽ xuống. bà trở ra, đưa cho Paul một ly.
- Để tôi lên xem anh Charlie thế nào, bà nói.
www.phuonghong.com www.taixiu.com
46
www.thuvien24.com
Tác giả: Joe Grenzeback TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
Bà bước ra cầu thang, nhưng dừng lại. tiếng bước chân nặng nề của Hobson
vang lên trong hành lang, than hình đồ sộ của Hobson chắn hết khung cửa, và
hắn đứng đó một hồi, mỉm cười.
- Em định lên tìm anh – bà Hobson kêu. Anh muốn uống gì không?
- Muốn.
Vợ hắn bước xuống bếp. Còn Hobson đi vào phòng khách, ngồi xuống divan
thoải mái đối diện Paul.
- Trông anh vui vẻ hơn khi sáng.
Paul nhún vai.
- Tôi tự nhủ anh nói đúng. Thế là ta được nghỉ hè.
Paul nâng ly lên như để chúc mừng. Bà chủ nhà rót cho Paul rất nhiều và
Paul cảm thấy rượu làm cháy cả cổ họng.
Hobson cười.
- Tôi nói đúng về một số điểm chứ gì. Anh có đồng ý không?
- Tôi đã đến đây, Paul trả lời. Anh đã nói đúng ít nhất về điểm đó.
- Còn đêm hôm qua? Hobson hỏi. Tôi không lầm phải không?
Paul mỉm cười. Paul vừa uống từ từ vừa nhìn Hobson qua miệng ly.
- Ta sẽ nói lại chuyện này khi chị nhà để cho ta một mình.
- Đồng ý, Hobson nói.
Bà Hobson bước đến. Đá kêu leng keng yếu ớt trong ly.
Paul nhìn như bị mê hoặc. Vài phút là sẽ xong.
Hobson lại bắt chuyện vui vẻ thân tình:
- Rất tiếc là anh phải đi bộ lên đến đây. mặt đường bị đào tung lên, khó chịu
quá
- Ồ! Đúng, bà Hobson vừa nói vừa nhét ly vào tay chồng. Anh Charles à, có
khi tối nay ta phải đi ăn ngoài đấy. Em cũng không biết bao giờ em mới nấu ăn
lại được, bây giờ bị cúp nuớc rồi.
- Không có nước à? Paul hỏi.
Bà Hobson lắc đầu.
- Nước bị cúp trước khi chúng tôi về đến nhà. Trong nhà không còn một giọt
nước. Nhưng tôi đã biết cách xoay sở, anh Marcus à. (Tia sáng tự hào loé lên
trong ánh mắt bà Hobson.) Tôi làm tan một vĩ nuớc đá. Sáng kiến hay đúng
không?
- Có chuyện gì vậy Paul?
www.phuonghong.com www.taixiu.com
47
www.thuvien24.com
Tác giả: Joe Grenzeback TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
Cái đầu của Paul Marcus quay từ bà vợ sang hình bóng đột ngột mờ đi của
Charles Hobson. Hobson đặt ly xuống hỏi đi hỏi lại: “Paul, sao vậy? Paul! ”
Giọng nói của tay Hobson mập càng lúc càng xa vời…
www.phuonghong.com www.taixiu.com
48
www.thuvien24.com
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- traitimcuanguoidachet06.pdf