Những câu có sẵn mà người ta thích nói đi nói lại – như “Giết người phải đền tội ”, “Sự thật trước sau gì cũng sẽ chiến thắng”, “Không có vụ sát nhân nào là hoàn hảo” v.v. – luôn làm tôi buồn cười! Ý tôi không muốn tỏ ra vô sỉ khi nói như thế, nhưng tôi đã có quá nhiều bằng chứng về sự ngược lại.
Từ nhiều năm nay, tôi vẽ tranh minh hoạ cho một nhóm nhật báo, và do tôi có tài vẽ lại chi tiết rất thật, nên người ta giao cho tôi thực hiện phác hoạ những cảnh diễn ra trong các phòng xử án, khi không cho phép nhiếp ảnh gia vào. Không nhất thiết phải tham dự nhiều vụ xử án để tin rằng phạm tội rất có lợi. Theo tôi, nếu người ta giải được một vụ sát nhân, thì chỉ vì ba lý do sau đây: có kẻ đã phản bội kẻ sát nhân - hoặc chính kẻ sát nhân ra đầu thú (các nhà tâm lý học gọi đó là “ước muốn trừng phạt tiềm thức”) - hoặc phạm nhân quá cẩn thận nên đã để lại phía sau một dấu vết thấy được bằng mắt trần.
Vụ sát nhân hoàn hảo, thì phải đơn giản: không nên có những phương pháp hoang tưởng, không nên có chứng cớ ngoại phạm phức tạp, không nên có động cơ lộ liễu. Như vụ sát hại Sam Berringer: vụ này gần như hoàn hảo. Cảnh sát vẫn chưa nhận ra vụ này hoàn hảo đến mức nào.
Có kẻ đã giết Sam bằng cách bắn viên đạn vào tim với khẩu sung cỡ nhỏ. Điều này, cảnh sát đã hiểu ra ngay khi khám thi thể và viên đạn tuy nhỏ đã hoàn thành chức năng của nó. Nhưng còn phần còn lại là hư vô: không có dấu vân tay, không có độn cơ rõ rệt, không có kẻ tình nghi có chứng cớ ngoại phạm Khi cảnh sát thừa nhận rằng đó là một vụ sát nhân hoàn hảo, ban giám đốc của tôi quyết định thổi phồn vụ việc lên bằng cách dành trong ấn bản đặc biệt ngày chủ nhật một mục các vụ sát nhân hoàn hảo (trong đó có vụ này). Tổng biên tập giao cho tôi nhiệm vụ minh hoạ
9 trang |
Chia sẻ: hungpv | Lượt xem: 1291 | Lượt tải: 0
Nội dung tài liệu Tác phẩm “Trái tim của người đã chết” – Dịch: Đài Lan phần 3, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Tác giả: George Carousso TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
VẤN ĐỀ TRUYỀN ÂM
Những câu có sẵn mà người ta thích nói đi nói lại – như “Giết người phải
đền tội ”, “Sự thật trước sau gì cũng sẽ chiến thắng”, “Không có vụ sát nhân nào
là hoàn hảo” v.v. – luôn làm tôi buồn cười! Ý tôi không muốn tỏ ra vô sỉ khi nói
như thế, nhưng tôi đã có quá nhiều bằng chứng về sự ngược lại.
Từ nhiều năm nay, tôi vẽ tranh minh hoạ cho một nhóm nhật báo, và do tôi
có tài vẽ lại chi tiết rất thật, nên người ta giao cho tôi thực hiện phác hoạ những
cảnh diễn ra trong các phòng xử án, khi không cho phép nhiếp ảnh gia vào.
Không nhất thiết phải tham dự nhiều vụ xử án để tin rằng phạm tội rất có lợi.
Theo tôi, nếu người ta giải được một vụ sát nhân, thì chỉ vì ba lý do sau đây: có
kẻ đã phản bội kẻ sát nhân - hoặc chính kẻ sát nhân ra đầu thú (các nhà tâm lý
học gọi đó là “ước muốn trừng phạt tiềm thức”) - hoặc phạm nhân quá cẩn thận
nên đã để lại phía sau một dấu vết thấy được bằng mắt trần.
Vụ sát nhân hoàn hảo, thì phải đơn giản: không nên có những phương pháp
hoang tưởng, không nên có chứng cớ ngoại phạm phức tạp, không nên có động
cơ lộ liễu. Như vụ sát hại Sam Berringer: vụ này gần như hoàn hảo. Cảnh sát
vẫn chưa nhận ra vụ này hoàn hảo đến mức nào.
Có kẻ đã giết Sam bằng cách bắn viên đạn vào tim với khẩu sung cỡ nhỏ.
Điều này, cảnh sát đã hiểu ra ngay khi khám thi thể và viên đạn tuy nhỏ đã
hoàn thành chức năng của nó. Nhưng còn phần còn lại là hư vô: không có dấu
vân tay, không có độn cơ rõ rệt, không có kẻ tình nghi có chứng cớ ngoại phạm
… Khi cảnh sát thừa nhận rằng đó là một vụ sát nhân hoàn hảo, ban giám đốc
của tôi quyết định thổi phồn vụ việc lên bằng cách dành trong ấn bản đặc biệt
ngày chủ nhật một mục các vụ sát nhân hoàn hảo (trong đó có vụ này). Tổng
biên tập giao cho tôi nhiệm vụ minh hoạ.
- Tại sao lại là tôi? Tôi hỏi. Hiện tôi đang có công việc bù đầu!
- Anh ở cùng toà nhà với Berringer mà, đúng không? Chắc chắn anh đã có
dịp thường gặp Berringer và vợ anh ấy chứ?
- Dĩ nhiên, tôi đã thường chạm mặt với họ trong tiền sảnh toà nhà; chúng tôi
chào nhau, vì ở Greenwich Village người ta lịch sự mà! Nhưng tôi chưa bao giờ
thật sự gặp và nói chuyện với họ.
- Anh cũng đã bao giờ gặp những nhân vật chính khác của các vụ án mạng
hoàn hảo đâu. Vậy mà anh vẫn được chọn để thức làm công việc này. Tôi nghĩ
ra một hình như thế này...
Đó là cách nhìn của các tổng biên tập. Tất nhiên là không cần phải nói cho
sếp biết rằng, mặc dù chưa bao giờ gặp và nói chuyện với vợ chồng Berringer,
nhưng tôi lại biết rất nhiều về Sam và vợ anh ấy, Elise. Những gì tôi biết về họ,
www.phuonghong.com www.taixiu.com
18
www.thuvien24.com
Tác giả: George Carousso TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
là nhờ nét độc đáo trong sự truyền âm khi căn hộ tôi được trùng tu. Toà nhà tôi
đang ở thuộc loại cổ xưa mà người ta đã phải đập phá hầu như hoàn toàn để xây
lại theo phong cách hiện đại hơn. Trong khi làm công việc hiện đại hoá đó, lại
xảy ra một hiện tượng âm học lạ lùng. Có lẽ các bạn đã nghe nói đến Đền thờ
Mormon ở Salt Lake City, nơi tiếng truyền âm hoàn hảo đến nỗi ta có thể nghe
tiếng cây kim rớt ở một khoảng xa rất lớn. Thế là do một nét độc đáo trong xây
dựng, tính truyền âm ở căn hộ tôi cũng có hiệu quả y như vậy. Không phải là
toàn bộ căn hộ: chỉ trong phòng nhỏ dùng làm kho cất đồ. Trong phòng nhỏ kho
chứa ấy, tôi nghe rõ tất cả những gì xảy ra trong căn hộ ngay phía trên căn hộ
tôi. Vợ chồng Berringer sống trên đó. Thật ra họ đã bỏ căn hộ hiện tôi đang ở ít
lâu trước khi chính tôi đến thuê, để dọn lên căn hộ phía trên lớn hơn.
Do tình cờ mà tôi phát hiện ra đặc tính truyền âm của phòng kho ấy. Tôi
đang cất vài tấm tranh nghệ thuật do tôi vẽ để sử dụng tài năng của mình vào
mục đích thương mại, thì tôi nghe chị Berringer hát ở lầu trên. Giọng hơi bị
khàn vang đến tai tôi rõ như thể người phụ nữ trẻ ấy đang ở cạnh tôi trong
phòng tối này. Tôi có cảm giác thân mật đặc biệt.
Tôi thực hiện rất nhiều hình vẽ theo đơn đặt hàng và thường làm việc ở nhà.
Tôi nhận thấy rằng khi đặt bàn vẽ ở một chỗ nhất định, và ngồi quay lưng lại
với phòng kho để mở, tôi nghe từng từ mà vợ chồng Berringer nói với nhau rõ
như thể họ đang ở bên cạnh tôi. Các bạn có thể gọi đó là sự tò mò, nếu muốn ;
nhưng tôi cảm thấy cô đơn. Được nghe nói chuyện gần mình trong khi làm việc
giúp tôi đỡ thấy cô độc. Dĩ nhiên là tôi không nói ai nghe về hiện tượng này, và
tôi không hề than phiền gì với người quản lý toà nhà.
Nhờ tính truyền âm độc đáo kia, có thể nói rằng tôi biết rành về vợ chồng
Berringer hơn bất kỳ ai khác ở New York. Họ từ Texas lên đây và không kết
bạn được với ai ở đây, điều này không có gì lạ bởi vì Sam Berringer là một tên
mất dạy.
Hắn gầy, tóc vàng, dáng vẻ của một cậu ấm, môi trề, xinh xắn hơn là đẹp
trai. Nghe nói gia đình hắn làm giàu bằng dầu hoả, và hắn là con một. Nhưng
cha hắn đã đuổi hắn ra khỏi tổ ấm với hy vọng hắn sẽ chứng tỏ hắn có khả năng
quản lý, khi cần, gia tài dòng họ. Sam đã nhận lời thách thức bằng cách cưới
Elise và để cho cô ấy chu cấp mọi yêu cầu của hắn. Hắn tưởng hắn là nhà thơ và
sẽ có ngày, khi nàng thơ đến gõ cửa nhà hắn, hắn sẽ viết một sử thi vĩ đại.
Tất cả những điều này, tôi biết được từ từ, khi Sam quá chén hoặc đơn giản
là khi hắn thương hại chính hắn và thốt ra những lời đả kích dài dòng về số phận
nghiệt ngã mà đời đã dành cho hắn.
Elise thì nhẫn nhục và đằm tính, trong khi hắn ồn ào và hay rên khóc. Elise
là một cô gái rất đẹp, có đôi mắt đen to sáng, nước da nhợt nhạt. Tôi rất hiểu
rằng một “thi sĩ” có thể phải lòng và nói về nàng với những từ như “ngọn gió
hiu hiu”, “sợi tơ trắng muốt” hay những từ hay hay đại loại như thế. Bất chấp vẻ
bề ngoài lạnh lùng, trong nàng có một cái gì đó gợi nghĩ đến than hồng còn
www.phuonghong.com www.taixiu.com
19
www.thuvien24.com
Tác giả: George Carousso TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
nóng chỉ chờ cháy phừng lên nếu có cơn gió – hay một người đàn ông biết cách
- khêu bùng lửa. Có lẽ điều khiến lần đầu tiên tôi có ấn tượng đó là do kiểu cách
nàng đi lại, mềm mại uyển chuyển như mèo.
Dĩ nhiên là chúng tôi chào hỏi khi gặp nhau ngoài hành lang, và nhiều lần
chúng tôi đã trao đổi với nhau những câu ngớ ngẩn như:
- Trời nóng quá phải không?
- Rất nóng; nhưng tôi thích trời nóng.
Không! Không chính xác như thế: chúng tôi có nói chuyện với nhau một lần.
Tôi đã ở căn hộ được khoảng mười lăm ngày. Elise gõ cửa nhà tôi, khi tôi mở
thì nàng nói:
- Tôi là bà Berringer ; tôi ở tầng trên. Chúng tôi từng ở căn hộ này mấy
tháng. Tôi muốn báo cho anh biết rằng cái nút xả đá trong tủ lạnh không chạy.
Cách xả đá duy nhất, là để cửa tủ lạnh mở một hồi, thỉnh thoảng đổ nước trong
cái khay nhỏ đi.
Đó là một cái cớ rất tồi để gõ cửa nhà tôi, nhưng khi tôi mời nàng vào thì
nàng từ chối. Tuy nhiên, trước khi đi, nàng liếc nhìn quanh phòng và tôi để ý
nàng nheo mắt khi thấy cửa phòng kho để mở phía sau bàn vẽ của tôi. Mặc dù
thấy những bức phác hoạ bày đầy trên bàn, nhưng nàng không nói câu nhận xét
tầm thường mà tôi chờ: “Ồ! Anh là hoạ sĩ!” Như thể điều đó không quan trọng
đối với nàng, hoặc nàng đã biết rồi. Nàng chỉ nhìn quanh phòng, rồi bỏ đi.
Nhưng cái nháy mắt đó không thể nghi ngờ gì: nàng biết bí mật phòng kho.
Tôi được thuyết phục hẳn khi nghe cuộc hội thoại diễn ra tren đầu tôi tối
hôm sau. Elise không chỉ nói chuyện với Sam: giọng nàng có thay đổi một chút
và nàng đang nói với tôi. Khi đó tôi được biết tất cả những gì liên quan đến Sam
và gia đình giàu có của hắn và tôi hiểu rằng do không còn cha để chu cấp cho
hắn sinh sống, không còn mẹ để cưng chiều hắn, hắn đã cưới Elise để nàng thay
thế cha mẹ hắn.
Tôi không thích một cô gái như Elise lại chịu gắn bó số phận với một kẻ tồi
tệ như Sam và chịu chu cấp cho nhu cầu của hắn, trong khi phần lớn thời gian
hắn xem các trận bóng đá trên truyền hình, và uống rượu, và chờ nguồn cảm
hứng đến. Tôi có cảm giác như Elise muốn cho tôi hiểu nguyên nhân nàng vẫn
gắn bó với hắn, qua cách nàng chọn lựa từ ngữ.
- Anh sẽ viết được bài sử thi – có một buổi tối nàng nói với hắn, em tin chắc
anh sẽ viết mà. Anh là thi sĩ vĩ đại nhất! Anh sẽ viết được: sẽ là một đại thành
công, rồi cả hai ta sẽ trở về nhà anh.
- Làm sao anh có thể làm việc được khi bị nhốt suốt trong cái chuồng bẩn
thỉu này?
Hắn buộc tội nàng, như thể nàng không phải là người trả tiền thuê nhà.
www.phuonghong.com www.taixiu.com
20
www.thuvien24.com
Tác giả: George Carousso TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
- Cả đời anh từng có gia nhân…nhà cao, cửa rộng…tiện nghi… cây cối nhìn
thấy từ cửa sổ. Cây xanh…Phải! Đó mới chính là thứ anh cần! Cây cối xanh
tươi! Nếu thuê được nhà ở Westchester, thì ta sẽ có cây xanh. Em sắp được tăng
lương ở ngân hàng chưa?
- Em làm thư ký, nàng trả lời. Em đâu có thuộc ban giám đốc.
- Nếu ở ngân hàng không có tương lai cho em, thì sao em hkông tìm việc gì
khác? Em có khả năng làm khá hơn mà.
- Em sẽ cố gắng, anh yêu à – nàng dịu dàng nói.
Rồi giọng nàng chuyển sang ngữ điệu lạ lùng mà nàng dùng khi nói chuyện
cho riêng tôi:
- Chính anh cũng sẽ kinh ngạc vì những gì dám làm!
Vài ngày sau, nàng về đến nhà rất kích động:
- Người ta đề nghị với em một chỗ phụ trách mua hàng bách hoá – nàng nói
với Sam. Em sẽ phải đi đây đó một chút, nhưng anh sẽ biết tự xoay sở lấy mà,
và…
- Không được! Sam la lên. Anh quá rành cái bọn đi mua hàng và các đại diện
mãi vụ! Toàn là dân nhậu nhẹt, ăn chơi, quậy phá…
- Em không uống rượu, không ăn chơi.
Giọng nàng chứa chan quá nhiều nỗi giận kiềm chế đến nỗi tôi bỏ bút chì
xuống, đẩy ghế ra gần cửa phòng kho hơn.
- Đôi khi em hối hận vì không như thế! nàng nói tiếp. Em nói thật, nếu em
tìm được người đàn ông thích hợp…
Tôi nghe Sam phá lên cười, tiếng cười không tự tin, hoảng sợ trước cơn
thịnh nộ cũa vợ.
- Em nói bậy, em không thuộc loại người như thế.
(Thằng tội nghiệp! mày không biết gì về nàng! Tôi rất muốn nói như thế. Chỉ
cần cho mình tám ngày với nàng Elise xinh đẹp có nhiệt huyết tiềm ẩn…)
Quá bận tưởng tượng thân hình mỹ miều của nàng, tôi bỏ mất một phần lớn
những gì được nói ra ở tầng trên. Khi tôi chú ý trở lại cuộc hội thoại, thì Sam
bắt đầu than vãn cho chính hắn và giọng hắn nhão nhẹt. Elise đang nói:
- Tội Sam quá! Sam bé bỏng của em! Mọi việc sẽ ổn mà, rồi anh sẽ thấy. Tất
cả sẽ ổn.
Giọng nàng dịu dàng, đầm ấm, như tiến gừ gừ của con mèo. Tôi vứt cây viết
chì xuống bàn, đứng dây tìm một thứ gì để uống.
Sự cố này có tác động đến cả hai, Sam và tôi. Tôi luôn nghĩ: “Tám ngày với
nàng Elise xinh đẹp…” còn Sam thì cứ nhai đi nhai lại chuyện “quậy” của vợ,
theo như hắn nói.
www.phuonghong.com www.taixiu.com
21
www.thuvien24.com
Tác giả: George Carousso TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
Hắn nổi cơn ghen thịnh nộ. Từ ngày hôm đó trở đi, Elise không thể đi làm về
trễ năm phút mà không bị tra hỏi: nàng ăn trưa ở đâu? Với ai? Có ai tán tỉnh
nàng trên xe buýt không?
Thậm chí hắn buộc tội nàng đi ve vãn với ông chủ cửa hang thực phẩm có
chin đứa con.
Khi chán nghe hắn nói, Elise bỏ căn hộ xuống ngồi dưới mái vòm hút thuốc.
Tôi xoay xở để chạm mặt nàng một hai lần ngoài hành lang, đúng lúc nàng đi
xuống, nhưng nàng chỉ gật đầu chào tôi rồi bỏ đi.
Một buổi tối, nàng vừa nói với chồng rằng nàng ra ngoài để gửi bức thư cho
cha mẹ chồng, thì hắn níu nàng lại:
- Em viết gì mà viết thường dữ vậy? Hắn hỏi.
- Em chỉ nói với ba mẹ anh là người tuyệt vời như thế nào – nàng trả lời.
Nhưng hắn buộc nàng đưa thư cho hắn, hắn mở ra - thậm chí tôi nghe hắn xé
giấy nhờ tiếng truyền âm kỳ lạ kia - rồi hắn đọc lớn tiếng. Chính xác như vậy: lá
thư nói với cha mẹ hắn rằng hắn là người rất tốt, căn dặn cha mẹ đừng lo vì
Elise yêu con trai họ say đắm và cố gắng hết sức để chăm lo cho hắn.
- Ờ ờ… Sam kêu, được rồi! Anh xin lỗi…
Xét giọng nói, tôi biết hắn hài lòng, y như con chó được chủ vuốt ve. Nhưng
tôi cảm thấy ớn lạnh xương sống và nổi da gà. Đúng là thư ca ngợi Sam, nhưng
có một cái gì đó trong lời lẽ, trong sự cường điệu hoá những đức tính được liệt
kê ra, khiến tôi nghĩ…đến bài điếu văn.
Một buổi tối, hai người cãi nhau, và Sam tát Elise. Tôi không nhớ chuyện cãi
nhau xảy ra như thế nào, nhưng tôi bị sốc khi nghe tiếng bạt tai và tiếng la khiếp
sợ của nàng.
- Tôi muốn giết anh về chuyện này – nàng nói nhẹ nhàng.
Rồi, như thể nàng cho rằng lời lẽ như vậy chưa đủ, nàng nói lại nhẹ nhàng
hơn nữa:
- Nếu tôi là đàn ông, tôi sẽ giết anh.
Tôi lắng tai nghe them vài giây, nhưng không nghe được gì nữa. Khi đó tôi
tắt đèn bước ra ngoài.
Tôi gặp Elise đang xuống cầu thang. Nàng quay mặt đi như để giấu tôi vết
đỏ của cái bạt tai để lại trên má. Tôi bắt kịp nàng dưới tiền sảnh:
- Cô muốn uống gì không? Tôi hỏi. Tôi nghĩ cô cần đấy.
Nàng quay lại nhìn tôi; cơn tức giận kiềm nén khiến mắt nàng càng sáng
hơn.
- Có thể, nàng nói, phải, có thể.
www.phuonghong.com www.taixiu.com
22
www.thuvien24.com
Tác giả: George Carousso TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
Rồi ánh lửa trong mắt nàng tắt đi. Nàng liếc nhìn lên phía trên cao cầu thang
rồi mỉm cười. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nàng mỉm cười. Nàng có những chiếc
răng nhỏ, trong bóng tối nửa sáng, trông có vẻ nhọn như một con sói con.
- Thôi, nàng nói tiếp, tôi chỉ muốn ngồi dưới mái vòm một tý.
- Vậy thì để lần khác nhé.
Nàng nhìn tôi suốt khắc giây dư thừa ấy – Cái khoảnh khắc thời gian như
một lời hứa hẹn vĩnh hằng, và tôi cảm thấy có một cái gì đó khẽ rung lên trong
lòng.
Tất nhiên, nàng nhẹ nhàng nói.
Tối hôm đó, nàng tìm đến tôi.
Tiếng chìa khoá xoay trong ổ làm tôi tỉnh giấc, tôi nhớ là mình đã ngạc
nhiên, như thể lúc ấy tôi đang nằm, nửa ngủ, nửa tỉnh, chờ đợi tiếng động đó.
Và khi nó xảy ra, ý thức tức thì và trọn vẹn về những gì xảy ra xung quanh tôi
trở lại ngay với tôi. Những cảm xúc mà tôi có được xảy ra nhanh đến nỗi không
thể nào cụ thể hoá thành từ ngữ được. Tôi biết là Elise ... rằng nàng đã giữ chìa
khoá căn hộ tôi... rằng nàng đang dùng chìa khoá ấy... rằng hàng đêm, từ lâu
rồi, tôi nằm nửa tỉnh, nửa ngủ, chờ nàng sử dụng chìa khoá đó.
Phòng tôi rất tối. Tôi quay sang một bên, tay tìm đèn bàn. Tôi nghe tiếng thì
thầm:
- Xin anh đừng bật đèn
Tiếng thì thầm không phải giọng nói, tiếng thì thầm không có tên tuổi, không
phải là gì cả.
Phòng tôi nhìn ra một con đường hẻm có bờ tường trần. Bóng đen, hoàn toàn
tối thui... Tôi không biết mắt tôi mở hay nhắm ... Tôi lắng nghe và suốt một hồi,
tôi nghe tiếng sột soạt khẽ, tiếng động ngưng và tôi không nghe thấy gì nữa.
Tôi cảm thấy sự hiện diện của Elise trong phòng, như một người mù cảm
nhận được sự hiện diện của người yêu. Tôi cảm nhận nàng trong mọi cơ bắp,
thớ thịt của tôi. Tôi cảm nhận nàng bằng toàn thân thể, bị tước đi thị giác, thính
giác. Trong bóng đen tuyệt đối ấy, tôi nhắm mắt lại để thấy rõ hơn làn da trắng
muốt của nàng. Tôi cảm nhận được hơi ấm của nàng rất lâu trước khi chạm vào
nàng.
Và khi đó, nàng lợi dụng bóng đêm để ẩn trốn, để hành hạ tôi, để buộc tôi
phải mò mẫm kiếm nàng. Trong khoảng hư vô câm lặng ấy, chúng tôi như đôi
tình nhân giữa thanh thiên bạch nhật, khi thì tôi tưởng tượng nàng bỏ thoát tôi
để chạy trốn vào rừng, khi thì cho sóng biển cuốn nàng đi xa khỏi tầm tay tôi ...
Nhưng không bao giờ lâu, không bao giờ mãi mãi...
Trong khoảng hư vô đó, tôi đã cảm nhận được nỗi thoả trọn vẹn nhất mà tôi
từng biết đến.
www.phuonghong.com www.taixiu.com
23
www.thuvien24.com
Tác giả: George Carousso TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
Ôi! Sức nặng của nàng trên vai tôi, hương tóc nàng, hơi thở nàng phả ấm vào
cổ tôi. Điều cuối cùng tôi nghĩ là trời sắp sáng và tôi nghĩ là mình sẽ không bao
giờ được gặp nàng nữa.
Khi tỉnh dậy, tôi chỉ có một mình.
Vụ sát hại Sam Berringer xảy ra ba ngày sau đó.
Elise đã buộc tôi nán lại ngân hàng trễ hơn để “đóng dấu phiếu”, hay một
việc gì đó như thế. Nàng trở về nấu bữa ăn trưa cho Sam, bởi vì hắn nói hắn
không thể nấu nướng được mà không làm cháy nồi, và như một đứa trẻ nhõng
nhẽo, hắn làm mọi thứ để đẩy lùi cái thời điểm mà nàng sẽ bỏ hắn. Hắn nhức
đầu, hắn không đói bụng, hắn bảo thế ...Có thể nếu uống chút cốc tai; trước khi
ăn, thì hắn sẽ thấy ngon miệng hơn.
- Anh biết em không thích uống cốc tai mà, Elise nói nhưng Sam vẫn pha hai
ly.
Hắn tiếp tục kiếm chuyện về việc hắn không ngon miệng, không thèm ăn, thì
nàng bỏ hắn để trở ra ngân hàng. Tôi nghe Sam bực tức, vứt cái nĩa xuống bàn.
Một tiếng sau, tiếng gõ cửa nhà Berringer làm gián đoạn trận đá banh Sam
đang xem truyền hình. Khi Sam mở cửa ra, có kẻ dí nòng súng khẽ, nhưng phần
lớn mọi người tưởng đó là tiếng súng bắn mỗi buổi chiều trên truyền hình... Tuy
nhiên có một người khó chịu gọi cảnh sát đến, phòng có chuyện, và cảnh sát
thấy rỉ máu ra từ dưới nhà Berringer và gọi tiếp viện đến.
Chỉ có vậy thôi.Cảnh sát xâm chiếm hiện trường, ở đó một hồi lâu,rà soát
thật kỹ căn hộ Berringer, nhưng không thấy gì. Cảnh sát tra hỏi tất cả những
người ở thuê trong tòa nhà,nhưng không rút ra được thông tin bổ ích nào. Vài
người đã nghe được tiếng súng, những người khác thì không nghe. Vài người
biết mặt vợ chồng Berringer, y như tôi, nhưng không có ai chơi thân hay đến
thăm nhà.
Cảnh sát cho gọi Elise từ ngân hàng về. Tất cả những gì nàng làm được lúc
này là khóc lóc lên: tại sao người ta đã giết Sam? Sam không quen biết ai ở
New York cả. Sam là thi sĩ. Sam không quan tâm đến người ta…Sam không
quan tâm đến ai cả
Thế là hết, không có manh mối nào, không có động cơ,không có gì.Vụ sát
nhân hoàn hảo
Tuy nhiên trong những tuần sau đó có hai sự việc sảy ra, hai sự việc có hậu
quả rất phiền phức đối với tôi.
Đầu tiên là cha mẹ Sam từ Texas đến và ở trong căn hộ với Elise để an ủi
Elisa trong nỗi đau buồn. Dĩ nhiên điều này không hề ngăn cản tôi gặp riêng
nàng và an ủi nàng bằng cách của tôi. Không chịu được nữa, có một hôm tôi len
nhà nàng….để chia buồn. Chính nàng ra mở cửa cho tôi. Nàng mặc đồ
đen,khiến làn da trắng nổi bật hơn.Mắt nàng sáng, nhưng vô cảm xúc.
www.phuonghong.com www.taixiu.com
24
www.thuvien24.com
Tác giả: George Carousso TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
- Anh hàng xóm- nàng nói với cha mẹ chồng ngồi trong phòng khách, anh
…anh..
- Đarke, tôi nói hết câu cho nàng, Steve Darke. Tôi ở căn hộ dưới. Tôi buộc
phải ở lại với họ vài phút, nghe ông bà già nói Sam là một người tốt như thế
nào, và Elise đã là một người vợ hiền đối với hắn như thế nào.
- Chúng tôi đã mất một đứa con trai- bà vừa nói vừa vuốt tay Elise, nhưng
bây giờ chúng tôi có một đứa con gái tuyệt vời.
Ông già khít khít gật đầu tán thành.
Tôi về ngay khi có thể đi mà không tỏ ra bất lịch sự. Elise tiễn tôi ra cửa:
- Anh thật tử tế và đã đến – nàng nói. Cảm ơn ... vì mọi thứ ...
Nàng nhìn tôi suốt cái khắc giây dư thừa ấy, rồi chớp mắt nhanh.
Hai ngày sau nàng đi Texas với cha mẹ của nàng. Nàng không để lại lời
nhắn gì cho tôi cả. Không có gì.
Tôi không ngờ điều này. Tôi không chịu tin những gì bản năng mách bảo.
Tôi vẫn đang cố hiểu, thì tổng biên tập giao cho việc minh hoạ bài báo chủ nhật
về các vụ sát nhân hoàn hảo. Không thể nào từ chối.
Tôi vẽ lơ đãng, tin tưởng vào những năm rèn luyện chuyên môn khuynh
hướng vẽ chính xác các chi tiết của mình để hoàn thiện công việc. Phần lớn các
minh hoạ tôi vẽ theo những hình ảnh cũ của cảnh sát có trong kho lưu trữ của
toà soạn. Phần còn lại, tôi cố gắng vẽ cho tốt bằng cách tái tạo lại trong trí tưởng
tượng các vụ án không giải ra. Tổng biên tập thích công việc tôi làm và đánh giá
minh hoạ vụ Berringer của tôi là một trong những công việc tốt nhất mà tôi từng
thực hiện.
Mà cũng dễ hiểu thôi.
Tôi chỉ thật sự nhận thức về mức độ hoàn hảo khi thoát ra khỏi tình trạng u
mê mà tôi bị, vào một ngày chủ nhật, khi xem các tờ báo có in hình vẽ của tôi.
Lúc ấy, báo chí được phát hàng tháng hàng triệu bản trong các kiốt. Trên
khắp mọi miền đất nước, người ta xem hình minh hoạ của tôi. Có lẽ các bạn
cũng có trong số đó, nhưng đương nhiên các bạn không thể biết rằng trong cơn
khát khao chính xác vô ý thức của mình, tôi đã phạm những sai lầm lớn trên
một hình minh hoạ: vụ Berringer.
Hình vẽ Sam Berringer đứng trong khung cửa nhà. Hắn mặc áo ở nhà, tay
cầm ly, trông y như một thi sĩ. Nền là phòng khách, vẽ lại thật chi tiết, cho đến
hai ly cốctai, chai rượu, trận bóng đá đang chiếu trên truyền hình. Về tên sát
nhân, chỉ thấy mỗi cái lưng và bàn tay ấn nòng súng ngay dưới tim Sam.
Các bạn, cùng hàng triệu người đã xem hình minh hoạ cùng lúc với tôi,
không thể để ý điều gì không ổn trong những chi tiết này. Nhưng tất nhiên các
www.phuonghong.com www.taixiu.com
25
www.thuvien24.com
Tác giả: George Carousso TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan
bạn không thể biết rằng Sam cầm ly trong tay khi bị bắn, không biết rằng có hai
ly cốctai, và…
Không, các bạn không thể biết. Chỉ có cảnh sát - và tôi - là biết những
chuyện này. Cho nên, các bạn thấy không, như đã nói, những câu nhàm chán
nói rằng giết người không phải đền tội, hoặc rằng không thể thực hiện vụ sát
nhân hoàn hảo, là tào lao. Vụ sát nhân hoàn hảo này sẽ phải đền tội. Rất nhiều.
Đương nhiên là tôi sẽ bị xử ngồi vào ghế điện vì tội giết Sam Berringer.
Nhưng đúng như tôi đã nói với các bạn: các tội phạm duy nhất bị bắt là những
kẻ kỹ càng quá – không phải điều tôi làm - , những kẻ bị tố giác - không phải
trường hợp tôi- hoặc là những người tự tố giác chính mình trong cơn ước ao
tiềm thức về trừng phạt. Có lẽ là điều tôi đã làm khi để cho hàng triệu tờ báo
đăng cái điều tương đương với lời thú tội của mình… Tôi đã nhận tội.
Nhưng nữ sát nhân thật sự của Sam Berringer sẽ không bao giờ bị trừng
phạt: Ellise đã không phạm sai lầm nào. Hiện nàng đang sống ở Texas và đóng
vai đứa con gái sẽ thừa hưởng gia tài gia đình Berringer.
Tất nhiên là có thể nàng sẽ phải chán chờ ông bà già chết - và có thể nàng sẽ
muốn giúp ông bà… Trong trường hợp đó, tôi tin chắc nàng sẽ tìm ra một kẻ
làm thay công việc cho nàng, một kẻ thật sự cảm thấy cô độc, và nỗi đơn chiếc
ấy, kẻ ấy lại có những giấc mộng về làn da trắng muốt biến thành ngọn lửa thiêu
huỷ… Nếu tìm ra kẻ đó, nàng sẽ nhìn hắn trong suốt khắc giây trông y như lời
hứa hẹn vĩnh hằng, rồi nàng sẽ bỏ đi với dáng điệu mềm mại như mèo, rồi nàng
sẽ chờ.
Tuy nhiên, tôi không tin nàng sẽ tìm thấy được tính truyền âm hoàn hảo như
trong phòng kho nhà tôi. Khi đó, có thể nàng sẽ không kiên nhẫn nổi và nàng sẽ
mưu toan, cái gì đó… cầu kỳ hơn.
www.phuonghong.com www.taixiu.com
26
www.thuvien24.com
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- traitimcuanguoidachet03.pdf