Tác phẩm "Thần chết"

“Hãy để em ra đi!”

    Ivan vò nát tờ giấy mà Katherine để lại trên mặt bàn rồi ném ngay vào thùng rác. Gương mặt anh bình thản đến lạ lùng, có lẽ là vì chưa bao giờ anh cảm nhận được một sự xúc phạm lớn lao đến vậy

Anh chưa bao giờ tỏ ra tức giận với một ai đó, hay nói cách khác rằng anh không thể. Nhân cách của anh không bao giờ cho phép anh làm vậy, và thực tế, anh cũng rất ghét điều ấy.

Nhưng đối với anh mà nói, hôm nay quả thực là một ngày tồi tệ.

    Katherine là một cô gái ngây thơ và trong sạch, đối với anh là vậy, vì anh chưa bao giờ nghi ngờ được người khác. Anh đã bất chấp mọi lời dèm pha từ phía những người bạn thân nhất của anh để đến với cô và yêu cô một cách khờ dại. Anh biết rất rõ trước khi đến với anh, Katherine đã rất phóng túng bên những người con trai khác, thậm chí có những người đã là đàn ông thực thụ. Nhưng anh lại đặt tình yêu mà anh nghĩ là cao thượng hơn tất thảy của mình lên trên hết.

Và đây là kết cục tuyệt vời nhất dành cho anh, anh nghĩ một cách xót xa.

     Rời khỏi chiếc ghế xa lông trang nhã, Ivan bước đến cái tủ lạnh và mở nó ra một cách nhẹ nhàng. Anh lôi ra năm lon bia cùng một ít đồ nhắm, những thứ mà anh chưa bao giờ chạm tay đến vì nó thuộc quyền sở hữu của bố anh, và cũng vì anh không thích các thức uống có cồn. Anh nghĩ chúng làm cho con người mất hết lý trí và sự minh mẫn. Nhưng bây giờ, anh rất muốn để cho bộ não có chỉ số IQ 200 của mình nghỉ ngơi.

 

doc71 trang | Chia sẻ: hungpv | Lượt xem: 1300 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem trước 20 trang nội dung tài liệu Tác phẩm "Thần chết", để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
 By - Tama L ee I want to become the Death Cause’s I want to defend you! ! 1 ! “Hãy để em ra đi!” Ivan vò nát tờ giấy mà Katherine để lại trên mặt bàn rồi ném ngay vào thùng rác. Gương mặt anh bình thản đến lạ lùng, có lẽ là vì chưa bao giờ anh cảm nhận được một sự xúc phạm lớn lao đến vậy… Anh chưa bao giờ tỏ ra tức giận với một ai đó, hay nói cách khác rằng anh không thể. Nhân cách của anh không bao giờ cho phép anh làm vậy, và thực tế, anh cũng rất ghét điều ấy. Nhưng đối với anh mà nói, hôm nay quả thực là một ngày tồi tệ. Katherine là một cô gái ngây thơ và trong sạch, đối với anh là vậy, vì anh chưa bao giờ nghi ngờ được người khác. Anh đã bất chấp mọi lời dèm pha từ phía những người bạn thân nhất của anh để đến với cô và yêu cô một cách khờ dại. Anh biết rất rõ trước khi đến với anh, Katherine đã rất phóng túng bên những người con trai khác, thậm chí có những người đã là đàn ông thực thụ. Nhưng anh lại đặt tình yêu mà anh nghĩ là cao thượng hơn tất thảy của mình lên trên hết. Và đây là kết cục tuyệt vời nhất dành cho anh, anh nghĩ một cách xót xa. Rời khỏi chiếc ghế xa lông trang nhã, Ivan bước đến cái tủ lạnh và mở nó ra một cách nhẹ nhàng. Anh lôi ra năm lon bia cùng một ít đồ nhắm, những thứ mà anh chưa bao giờ chạm tay đến vì nó thuộc quyền sở hữu của bố anh, và cũng vì anh không thích các thức uống có cồn. Anh nghĩ chúng làm cho con người mất hết lý trí và sự minh mẫn. Nhưng bây giờ, anh rất muốn để cho bộ não có chỉ số IQ 200 của mình nghỉ ngơi. Ivan đưa tay mở một lon bia đầu tiên. Bọt trắng xoá tràn ra khắp miệng nắp rồi chảy dọt xuống mặt bàn. Lần đầu tiên anh không cảm thấy lo lắng khi sẽ để lại dấu vết cho bố mẹ anh phát hiện, và anh chợt nghĩ rằng mình muốn nghe những lời càm ràm đó. Đối với anh bây giờ, những lời nói đó thật ngọt ngào. Một mùi chua chua lan toả khi anh uống vào ngụm đầu tiên. Anh nhắm mắt và cố nuốt hết nó. Rồi đến ngụm thứ hai, ngụm thứ ba… càng uống anh càng thấy ngọt, và anh muốn uống nữa… Đến lon thứ tư thì anh bắt đầu cảm thấy đất lún sụp dưới chân mình, anh thấy gương mặt Katherine hiện lên ở khắp mọi nơi trong căn biệt thự của nhà anh. Rồi anh ngã xuống bề mặt mềm mại của chiếc ghế xa lông, và lịm người đi… Lần đầu tiên anh biết cảm giác khi say là thế nào. Nó thực sự khiến anh cảm thấy hạnh phúc. ! 2 ! Ánh nắng chiều hắt vào gương mặt điển trai của Ivan khiến anh tỉnh giấc. Điều đầu tiên mà anh nhận ra sau rất nhiều phút choáng váng là anh đang ở trong căn phòng của riêng anh, trên chiếc giường mà anh vẫn đặt vào đấy những giấc ngủ thường ngày… “Chuyện gì thế này?” Anh lẩm nhẩm, khi chợt nhớ ra rằng anh đã uống say và đáng lẽ ra là phải nằm bất động trên chiếc ghế xa lông ở dưới nhà. Và anh bắt đầu cảm thấy sợ, khi nghĩ rằng bố mẹ anh đã trở về sau chuyến đi công tác dài ngày của họ. Ivan bước đi loạng choạng và suýt vấp té vài lần trước khi chạm tay tới cái nắm đấm trên cánh cửa. Anh nhẹ nhàng xoay nó, và bước ra ngoài. Hành lang trông vẫn bình lặng như khi chỉ có anh ở nhà. Và cũng không có bất cứ một tiếng động nào vang lên từ tầng dưới để báo cho anh biết rằng bố mẹ anh đã về. Anh cố nín thở khi lắng tai nghe ngóng để thẩm định lại một lần nữa. Mọi thứ vẫn im lặng một cách lạ thường. Cuối cùng anh đánh liều bước vào phòng ngủ của bố mẹ và tìm kiếm một cái va li hành lý nào đấy, nhưng không có gì cả. Anh đã lầm. Vậy là bố mẹ anh vẫn chưa có mặt ở Horwen. Vậy thì ai đã đưa anh vào phòng? Một câu hỏi loé lên trong suy nghĩ của Ivan, khiến anh cảm thấy lo lắng. Anh đang suy tính xem có phải là bà giúp việc bị câm của nhà mình hay không? Nhưng bà ta đã xin nghỉ cả tháng nay để chăm nom cậu con trai đang nằm viện của mình rồi cơ mà. Và không lý nào bà quay trở lại mà không thông báo trước. Bà ấy không phải là người như vậy. Ivan tin chắc rằng anh bị mộng du. Một nụ cười tuyệt đẹp nở trên môi anh, khi anh nhìn thấy nắm cái vỏ bia nằm lăn lông lốc trên sàn nhà. Anh nghĩ là buổi chiều của mình sẽ bắt đầu từ việc dọn dẹp chúng và phi tang dấu vết. Ivan vươn cánh tay trắng muốt của mình ra và khom người xuống với đống lộn xộn mà anh đã gây ra. Bất thần, anh giật mình. Rõ ràng là anh chỉ uống có bốn lon thôi, nhưng chưa hết lon thứ tư thì anh đã ngã lăn quay ra rồi. Vậy thì ai đã uống lon bia còn lại? Ivan chắc chắn rằng không phải là anh. Anh chưa bao giờ nhầm lẫn một cách ngu ngốc đến thế, và anh cũng không bao giờ mở bia theo cái cách khoét nguyên phần trên của lon bia rồi đổ vào một cái ly nào đấy để uống. Trên tay anh là một cái vỏ bia không bình thường, với cái nắp vẫn còn rin vì chưa được mở, nhưng phần trên đã bị cắt. Bây giờ thì anh thật sự rùng mình. Có ai đó đã đưa anh về phòng, và uống hết lon bia còn lại. Nhưng, người đó là ai? ! 3 ! Đêm ở Horwen xuống rất nhanh, bóng tối bao phủ khắp mọi nơi. Cách thành phố khoảng hai dặm về phía Tây, có một nghĩa trang tên là Belthe. Tại đó, ngay trên một quả đồi, có một ngôi nhà đã bỏ hoang từ hàng trăm năm trước, và nó luôn có vẻ gì đó vô cùng bí hiểm. Những người dân ở Horwen khi từ giã cõi đời đều được chôn cất ở nơi này, và những người thân của họ chỉ xuất hiện ở đây đúng một lần duy nhất. Đó là vào ngày tang lễ tại nghĩa trang. Khi mọi việc đã xong xuôi, thì nơi này, và linh hồn đang an nghỉ nhanh chóng rơi vào quên lãng… Không ai muốn đến Belthe, hoặc giả là nhắc đến. Vì đây là vùng đất của những linh hồn. Ngoại trừ một người… ! 4 ! Buổi sáng nặng nề của Hoàng tử Ivan bắt đầu bằng một tiếng ngáp mệt mỏi. Anh tụt xuống giường với một chiếc quần lót trên mình và rũ rượi đi vào phòng tắm. Anh nhìn vào gương, và thốt lên kinh ngạc. Đây là gương mặt của chàng Hoàng tử trường Hemrtain đây ư? Anh nghĩ, và hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình. Khi trước mắt anh là hình hài thảm hại của chính anh sau một đêm mất ngủ. Có lẽ việc bị Katherine đá đã khiến anh bị sốc thật sự. Thậm chí là cho đến tận giây phút này, khi anh vặn tay mở vòi nước lạnh ngắt, anh không thể nào tin nổi anh đã để vuột mất người yêu. Và Ivan nghĩ, có lẽ giờ này Katherine đang rất hạnh phúc bên người tình mới của cô - James. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, anh đã không còn muốn đến trường nữa. Mọi người sẽ cười nhạo anh, gọi anh là chàng Hoàng tử bị cắm sừng, và điều đau khổ nhất là việc anh bắt gặp những cử chỉ ân ái của Katherine dành cho người bạn thân nhất của anh. Suốt một tháng qua, buổi sáng anh luôn đến trường với một cái dạ dày rỗng tuếch. Nhưng anh vẫn chịu đựng được. Còn sáng hôm nay, mọi thứ đang dần thay đổi. Anh muốn ăn, thật sự muốn ăn, và nếu không ăn, anh nghĩ mình sẽ không chống chọi nổi cho đến khi tiết học cuối cùng kết thúc. Ivan mặc quần áo chỉnh tề rồi lao nhanh xuống bếp. Anh mở tủ lấy ra hai lát bánh mì và một ít bơ, rồi rót cho mình một tách cà phê thật đầy để lấy thêm dũng khí. Anh nghĩ mình là một chiến binh sắp phải ra chiến trường… Chiếc Volvo trắng toát đậu ngay trước cửa nhà khẳng định quyền sở hữu của anh. Ivan hơi mỉm cười khi nhìn thấy nó trong tư thế đã sẵn sàng, rồi anh nhanh chóng bước tới, chui vào bên trong. Mùi nước hoa hiệu Paradise lan toả. Ồ, phải rồi, anh nghĩ. Hôm qua anh đã chở Katherine đi khắp Horwen bằng chiếc xe này, và cô đã xịt mùi nước hoa mà cô yêu thích vào khắp trong xe. Chúng làm anh nhớ đến cô, nhớ một cách kinh khủng. Mọi thứ về cô luôn có xung quanh anh, kể cả khi anh muốn trốn chạy, muốn vứt bỏ hết sự thật. Ivan gục đầu xuống vô lăng, một chuỗi còi dài phát ra từ chiếc xe của anh rất - rất lâu. Cho đến khi một người đi đường gõ gõ vào cửa kính xe và nhắc nhở thì anh mới kịp hoàn hồn. Và anh lái xe đi chầm chậm. Để có thêm chút thời gian nhớ lại những kỷ niệm về Katherine. ! 5 ! Bao giờ cũng vây. Sự xuất hiện của một Hoàng tử luôn là nguyên nhân khiến các trường học đánh mất sự yên tĩnh. Nhưng Ivan đã quen với điều ấy. Anh nhẹ nhàng bước ra khỏi xe với cặp kính đen hòng che đi quầng thâm ở mắt. Và đáp lại những ánh nhìn nóng bóng của các cô gái bằng một nụ cười còn tuyệt vời hơn vẻ đẹp của anh. Anh luôn khiến họ chết lịm người đi theo cách ấy. Rất nhiều người tình nguyện trở thành vật giải trí cho anh, nhưng anh biết mình không phải loại người đó, và anh đã từ chối tất cả. Anh chỉ cần duy nhất một người thôi. Có những lúc anh tưởng chừng như đã nắm bắt được người ấy, nhưng rồi anh mới nhận ra đó không phải là sự thật. Ivan bước nhanh về phía lớp học. Phía sau anh có rất nhiều cô gái đuổi theo, nhưng anh lại bước nhanh hơn, anh muốn cắt đi những cái đuôi phiền phức đó. Và cuối cùng, điều cần đến cũng đã đến. Anh nhìn thấy James, và toan cất tiếng gọi. Nhưng một cái gì đấy chợt nghèn nghẹn trong cổ họng khiến anh không thể nào lên tiếng khi bắt gặp Katherine đang khoác tay vào James, và bọn họ cùng bước ra từ lớp học. Suýt chút nữa anh đã quên mất sự thật này. “Ồ, Ivan!” Cậu bạn thân của anh cất tiếng chào, gương mặt cậu vô cùng rạng rỡ. Và bên cạnh cậu, một cô gái có thân hình hấp dẫn với mái tóc xoăn như những ngọn sóng nhỏ mỉm cười với anh một cách tự nhiên. “Anh khoẻ chứ hả?” Cô hỏi. Một cái gì đấy đau nhói trong tim anh. Anh cố mỉm cười “Ờ!” “Hôm nay bọn tớ cúp tiết!” James nói, và liếc nhìn qua cô bạn gái của cậu một cách ý vị. Và cô khúc khích cười. “Cậu liệu đường xử trí đấy nhé!” Ivan vẫn cười, “Ờ!” và liếc nhìn Katherine. “Vậy còn tiết kiểm tra môn Quốc văn?” “Ồ…” James nhún vai. “Tớ có tiết kiểm tra còn quan trọng hơn cái môn học quái gở kia nhiều.” Ivan có phần hơi giật mình. Anh lung lay nhè nhẹ cái cổ tay cho đỡ run vì bối rối. “Thú vị nhỉ?” “Tất nhiên!” James cười tít mắt. Cậu hích vai vào Ivan khi bước về phía trước một vài bước, vòng tay to lớn bên kia của cậu vẫn đang áp chặt vào người Katherine. “Tớ hứa là sẽ kể cho cậu nghe!” Và rồi, họ bước đi. Cô gái đi bên cạnh James ngoái đầu nhìn lại, cô đưa tay vẫy chào tạm biệt Ivan trước khi bước vào chiếc xe Limo màu đỏ chói của người bạn trai mới. Hành động đó của cô khiến anh cảm thấy mình như một đứa tre bị mẹ bỏ rơi; anh không ngờ rằng chỉ vừa mới hôm qua cô còn mơn trớn anh bằng đôi tay mềm mại ấy và thủ thỉ nói yêu anh, vậy mà hôm nay cô ấy đã xem như là không có chuyện gì xảy ra cả. Cho đến tận bây giờ, Ivan mới chợt nhận ra anh đã hoàn toàn sai lầm khi trao cho cô một tình yêu cao thượng và thuần khiết. Chỉ đến khi cái màu đỏ đậm đà ấy biến mất khỏi tầm mắt, anh mới giật mình sực tỉnh. Anh toan lao người ra bên ngoài, lấy xe đuổi theo và van xin Katherine quay trở lại bên anh. Nhưng một bàn tay ấm nóng đập nhẹ lên bờ vai đang rung rẩy của anh khiến ý định đó tiêu tan một cách nhanh chóng. “Trò Ivan!” Thầy giáo dạy môn Nhà nước gọi anh. “Vào học rồi!” Và anh nhẹ nhàng quay lại với một nụ cười gượng gạo. “Vâng, thưa thầy.” Rồi anh tháo chiếc kính đen ra, hít một hơi thật đầy và thở ra thật mạnh. Kể từ bây giờ, anh quyết định sẽ quên Katherine. ! 6 ! Chiếc đồng hồ báo thức réo vang từng hồi. Ivan chớp mở mắt, anh ngồi dậy và với tay tắt nó. Vẫn như thường lệ, buổi sáng của Ivan luôn bắt đầu từ phòng tắm và kết thúc trong bếp. Chỉ có một điều khác thường là hôm nay là ngày chủ nhật, và anh không phải đến trường. Nhưng chủ nhật tuần nào anh cũng cùng Katherine của anh đi chơi, mua sắm và xem phim. Anh nhớ là mình chưa bao giờ làm cô ấy phật lòng, thậm chí anh chưa từng khiến cô ấy giận dỗi, vì vậy anh càng không hiểu vì sao cô ấy quyết định rời xa anh, trong khi anh là người mà biết bao cô gái luôn khao khát. Có lẽ Katherine không tốt đẹp như những gì mà anh đã nghĩ về cô, anh cho là vậy. Chuông điện thoại đổ. Anh nhấc máy, “Alô!” “Ê, hôm nay rảnh chứ?” Giọng của James vang ra khô khốc từ cái tai nghe điện thoại. “Ờ, nhưng sao?” “Đi Club chơi không? Tớ đang chán đời.” “Chán đời?” “Ờ! Vì nó xù tớ.” “Ai cơ?” “Ngoài Katherine ra thì cậu nghĩ là ai chứ?” Một tia lửa hy vọng nhen nhóm lên trong anh. Anh đang nghĩ, có phải Katherine quyết định quay trở lại bên anh hay không? “Vì sao?” Giọng anh vang lên rung rẩy. “Nó nói, chơi với tớ không thú vị!” James chép miệng chầng chậc. “Nó muốn cảm giác mạnh cơ! Đúng là một con đĩ.” Một cảm giác lạnh buốt chạy khắp sống lưng anh. “Sao cơ?” Ivan lắp bắp. “Thì thế chứ sao… À, Ivan này.” “Hả?” “Tớ hỏi cậu điều này nhé?” “Ừ! Tất nhiên rồi.” “Nó nói với tớ là trước khi quen tớ… nó đã quen với cậu trước rồi, đúng không?” Một khoảnh khắc im lặng vụt qua. “Ờ,” Anh đáp. “Ồ… Tớ xin lỗi…” Giọng James vang lên nghe có vẻ nặng nề. “Không sao! Tớ quên cô ta rồi!” Lần này đến lượt đầu dây bên kia im lặng. “Chúng ta đều là những thằng ngốc!” James sụt sùi. “Tớ chưa bao giờ gặp phải một đứa con gái nào như cô ta! Thế nào? Đi chứ?” “Tớ đi với cậu, và cậu sẽ lại để tớ ngồi một mình như những lần trước chứ gì?” James bật cười khinh khích. “Thôi nào! Cậu có ngồi một mình bao giờ đâu, lần nào cũng có hàng tá cô vây quanh cậu mà!” “Nhưng tớ không thích! Tớ chỉ cần…” “Ê!” James hét toáng lên. “Cậu đừng nói là cậu vẫn còn tình cảm với loại con gái đó nhá! Quên đi.” Ivan nghẹn ngào. “Tớ hứa!” Và có tiếng chuông cửa. “Hình như tớ đang có khách, thôi để khi khác nhé! Chào cậu…” Ivan nói nhanh rồi cúp máy, trước khi kịp nghe thấy tiếng la hét củ đứa bạn thân. Bao giờ cũng vậy, anh luôn là người giúp bạn bè giải quyết nỗi buồn một cách mau chóng nhất. Thế mà khi hạnh phúc, họ lại chẳng thèm đếm xỉa gì đến anh. Ivan bước ra cửa, lòng anh phập phồng lo lắng. Anh đang nghĩ liệu có phải là Katherine… và anh mở cửa. ! 7 ! Một cô bé có gương mặt hệt như thiên thần nhưng trông có vẻ rất quen đang đứng trước mặt anh. Ivan thoáng chút ngạc nhiên khi nhận ra thứ đồ lùng nhùng mà cô đang mang trên người. Đó là một bộ đồ phù thuỷ với hai ống tay rộng thùng thình và thân áo phủ kín cả đôi chân. “Em là ai?” Ivan nở nụ cười chết người của anh và mở màn chào hỏi. Cô bé giương đôi mắt xanh tuyệt đẹp nhìn về phía anh không một chút rung động. “Thần chết!” Ivan hơi giật mình. Và anh chợt nghĩ là có lẽ cô bé đã nhầm lẫn điều gì đó. “Ồ… Vậy có lẽ Thần Chết sai mất rồi.” Anh đáp, “Còn hai ngày nữa mới đến Halloween cơ mà!” “Hai ngày nữa… ngươi sẽ chết!” Lần này thì có nét gì đó trong lời nói của cô bé khiến Ivan thấy sợ hãi. Nhưng anh vẫn quả quyết rằng đó chỉ là một trò đùa, và nếu không cẩn thận, có lẽ anh sẽ bị bẽ mặt cho mà xem. “Thôi nào nhóc! Đừng đùa thế chứ, anh biết là còn hai ngày nữa mới đến lễ hội Halloween. Còn nếu như em muốn nhận quà trước thì đợi anh nhé!” Nói rồi anh nhanh chóng trở vào với một tiếng thở phào. Anh tiến đến gian bếp, vươn người lên các giá cao phía trên để tìm kiếm các bịch kẹo cho ngày Halloween sắp tới. Bao giờ cũng vậy, mẹ anh luôn là người phụ nữ chu đáo và cẩn thận trong việc chuẩn bị cho những ngày lễ hội như thế này. Bốc lấy một nắm kẹo nhiều màu sắc, Ivan khéo léo cho vào một cái bọc nilon nho nhỏ vừa nghĩ đến biểu hiện tếu táo của cô bé Thần chết. Anh cho rằng, vai Thần chết hoàn toàn không thích hợp với gương mặt xinh xắn kia, đáng nhẽ ra cô bé phải là một thiên thần mới phải. Ivan ra mở cửa, và nụ cười trên môi anh tắt ngấm khi không còn nhìn thấy ai đứng trước cửa nhà. Có lẽ con bé đã đi rồi, anh nghĩ. Đó có thể là một trò tai quái do ai đó nghĩ ra để chọc giận anh, nhưng họ đã lầm, vì anh không thể nào tức giận với bất kỳ một ai khác. Lần đầu tiên, Ivan nhận thấy anh rất khác người. ! 8 ! Ivan nằm dài trên chiếc ghế xa lông và xem ti vi. Trận đấu của đội bóng mà anh yêu thích không tài nào hấp dẫn được sự chú ý của anh khỏi những suy nghĩ về Katherine. Anh đang cố liên tưởng ra hình ảnh của cô trong bộ trang phục của cô bé ban sáng và cho rằng, cô mới đúng là Thần chết thực thụ. Rồi anh mỉm cười một mình. Ivan thấy lạ là giờ đây, khi nghĩ về Katherine anh không cảm thấy nhớ nhung hay đau khổ nữa. Có lẽ một tuần trôi qua đã làm cho vết thương lòng của anh dần lành lại. Và có lẽ… anh nên hướng đến một tình yêu mới. Anh chợt nhớ ra là hồi học trung học, anh cũng đã từng thích một cô gái, cô gái đó có gương mặt thật giống như một thiên thần… thiên thần? anh lầm bẩm, và bật người dậy. Anh thở hổn hển, hơi thở đứt quãng và bị ngắt nhịp liên tục. Anh không còn biết là mình đang tỉnh hay đang mơ nữa. Rõ ràng là… cô bé hồi sáng, trông rất giống với Elizabeth. Giống như tạc vậy. Hay đó chính là cô ấy? Anh tự hỏi mình. Nhưng anh biết, cô ấy đã qua đời vì tai nạn giao thông cách đây hai năm rồi. Và cô ấy là trẻ mồ côi, sống ở tu viện nên sẽ không có chị em hay họ hàng gì cả. Vậy mà cô bé tự xưng là Thần chết ấy lại trông giống Elizabeth một cách lạ lùng. Anh đang tự hỏi mình xem, có khi nào cô bé ấy đúng là Thần chết. “Thần chết ư?” Ivan bật cười. “Có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp.” Ivan đứng dậy, nhấn nút Off trên màn hình ti vi và trở về phòng mình. Anh nghĩ là cần phải dọn dẹp lại một số thứ, trong đó còn có cả những tấm hình của Katherine. Anh là một người đã nói là làm, vì vậy anh sẽ xoá bỏ tất cả những gì liên quan đến người con gái ấy để bắt đầu lại từ đầu… “Cô ta là một con đĩ!” Lời nói của James cứ xoáy sâu vào tim anh, anh vừa cảm thấy chua xót, vừa cảm thấy mình thật ngu ngốc trong suốt thời gian qua. Nhưng đối với anh, Katherine luôn có nét gì đó đặc biệt. Anh nghĩ là cô trong sạch, vì chưa lần nào anh chạm vào cô trong suốt thời gian hai đứa quen nhau. ! 9 ! Cửa phòng anh bật mở. Đó là điều đầu tiên khiến anh cảm thấy lo lắng hơn là ngạc nhiên. Rõ ràng là anh đã đóng nó lại một cách cẩn thận trước khi bước xuống phòng khách, nhưng bây giờ thì trông có vẻ như nó cũng đang muốn trêu tức anh thì phải. Thật là ngớ ngẩn, anh nghĩ thầm. Ngày hôm nay, mọi chuyện của anh không được bình thường cho lắm. Ivan từ tốn bước vào phòng. Cái cảm giác lo lắng lại hiện lên khi anh nghĩ rằng ba mẹ đã về nhà và đang ngồi ở một góc kín nào đó để quan sát những việc làm của anh. Nhưng có một điều gì đó khiến anh cảm thấy ngột thở… Căn phòng bừa bộn của anh đã thay đổi chỉ sau vài tiếng đồng hồ. Nó bây giờ hoàn toàn sạch sẽ, và còn có mùi thơm, rất thơm. Ivan nhận ra đó là mùi của hoa nhài. Và suýt chút nữa thì anh đã hét lên vì kinh hãi khi nhìn lên chiếc giường yêu quý của anh. Thần chết đang nằm trên đấy. Ngủ ngon lành như một thiên sứ lạc xuống trần gian. Anh lặng người đi vì xúc động… Nhưng làm cách nào cô bé có thể vào được nhà anh? Đó là câu hỏi duy nhất vang lên trong anh hiện thời. Điều đó đối với anh bây giờ không còn quan trọng nữa. Đặc biệt là khi Ivan nhận ra anh đang cảm thấy rất vui khi nhìn thấy khuôn mặt đang say sưa ngủ của cô bé. Đây là lần thứ ba, anh thật sự nhận ra được sự bối rối của mình trước một người con gái. Hoàng tử trường Hemrtain rón rén bước đến gần người con gái trông giống hết Elizabeth. Anh ngồi xuống, ngay tại vị trí rất gần cô, gần đến nỗi anh có thể cảm thấy được những hơi thở lạnh ngắt của thiên thần nhỏ, và chúng khiến anh rùng mình. Có một cái gì đó thôi thúc Ivan, muốn anh chạm tay vào làn da của cô gái, muốn anh thử xem làn da trắng hồng của cô ấy có lạnh lẽo như hơi thở của cô hay không. Nhưng, anh cảm thấy sợ. Vì cô ấy là Thần chết? Có lẽ vậy, anh nghĩ. Rồi anh đứng bật dậy, và thở hắt ra. Ngay lập tức, thiên thần bé bỏng đã hoàn toàn lột xác. Cô trở về với cái nhìn cương nghị thường thấy của mình khi nhìn thấy Ivan qua cái chớp mắt đầu tiên. Ánh mắt sâu thẳm của cô khiến chàng Hoàng tử trường Hemrtain ngộp thở, và có chút gì đó như là bối rối hiện lên trên gương mặt anh. “Ồ…” Ivan lặp bặp. “Em tỉnh rồi hả? May quá, anh đang có vài điều muốn hỏi.” Và anh luống cuống đặt mình lên chiếc ghế đẩu ở gần cái bàn. Nhưng một phút trôi qua, Ivan vẫn chưa tài nào mở lời nổi. Anh cảm thấy khó hiểu vì ngày hôm nay bản thân anh đã trở nên rất khác thường. Chưa bao giờ anh thiếu tự tin đến như vậy, và cũng chưa bao giờ anh trò chuyện với một ai đó mà không nhìn thẳng vào mắt. Đôi mắt của cô gái đang ở trên giường của anh khiến anh cảm thấy sợ hãi và lo lắng vô cùng. Không chỉ vậy mà còn cả phong thái bí hiểm ngược hoàn toàn so với nét dễ thương của một thiên thần từ cô luôn khiến người khác kính phục. Một sự liều lĩnh chiếm trọn lấy tâm trí anh, và anh quyết định lên tiếng. “Làm sao em có thể vào đây được?” “Thần chết có thể đến bất cứ đâu, nếu muốn!” Cô bé đáp một cách lạnh lùng. Đến lúc này thì Ivan nghĩ người có vấn đề là cô bé đó chứ không phải mình. “Làm gì có Thần chết chứ!” Anh bật cười, một nụ cười tươi rói. “Em đang đùa anh đấy ư?” “Thần chết không bao giờ nói đùa!” Cô bé vẫn lạnh lùng đáp lại. Anh thở dài, “Thôi được rồi, em là Thần chết. Vậy em từ đâu đến? Tại sao lại vào nhà anh?” Cô bé im lặng một lát, và tìm cách thoát khỏi cái chăn lùng bùng của Ivan. Suýt chút nữa thì cô ngã từ trên giường xuống. Điều đó khiến Ivan bật cười, và anh nhanh chóng nhận được cái trừng mắt đầy uy nghi của Thần chết bé nhỏ. “Ta đến từ khắp mọi nơi. Và đến đây để mang ngươi đi!” Ivan ngỡ ngàng. Và anh cố nuốt cục không khí đang nghẹn lại ở cổ họng mình trong khi chăm chú dõi theo tà áo dài màu đen quét xền xệt trên sàn nhà. Anh đoán là cô không hề mang giày. “Ồ, thú vị thật đấy. Vậy là anh sẽ phải chết sao?” “Hai ngày nữa!” Cô nói và ngồi lên bệ cửa sổ. Ivan xoay chiếc ghế về phía ngược lại, anh hỏi. “Em quả thật rất hài hước. Tên em là gì?” “Thần chết!” “Thôi nào, anh không tin đâu. Anh biết là em đã sử dụng một vài mưu mẹo nào đấy để…” “Bốp.” Một tiếng nổ lớn vang lên bên cạnh anh khiến anh giật mình. Chiếc đèn bàn trông không còn một manh giáp nào cả, nó đã bị nổ tung. Ivan bắt đầu cảm thấy lo lắng. “Chuyện gì vậy?” Giọng nói của anh đã đánh mất vẻ hào hoa của một chàng Hoàng tử. Nghe lục bục như bong bong nước trong trời mưa. Cô gái ngồi trên bệ cửa sổ mỉm cười với anh, và hướng ánh nhìn của anh về phía bàn tay búp măng mềm mại của cô. Một làn khói đen mỏng toả ra như sương xung quanh các ngón tay của cô, và khi cô khẽ cử động chúng, một cơn gió lạnh thấu xương lùa vào phòng. Ivan run lên cầm cập. Anh muốn đứng dậy, và thoát ra khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này. Nhưng anh không thể. Anh đang bị chôn chặt trên chiếc ghế mà thường ngày anh nghĩ là mình có thể đập nát nó chỉ bằng một cú ném. Và trước mặt anh là nụ cười mãn nguyện của Thần chết! ! 10 ! “Đây là sự thật sao?” Ivan thở dài. Anh đưa tay vò rối mái tóc nâu đỏ tuyệt đẹp mà bất cứ một nữ sinh nào của trường Hemrtain đều khao khát được chạm tay đến. Một bàn tay lạnh ngắt đặt lên đôi vai đang run rẩy của anh. “Anh sợ chết à?” “Tất nhiên.” Ivan bật cười chua chát. “Con người ai mà chẳng sợ điều đó chứ. Nhưng anh chỉ cảm thấy tiếc nuối thôi.” “Tiếc nuối ư? Đó có phải là nguyện vọng của anh không?” “Nguyện vọng?” Ivan hấp háy mắt. “Bất kỳ một Thần chết nào đều chấp nhận giúp các linh hồn mới thực hiện ba nguyện vọng. Vì vậy, anh sẽ không còn cảm thấy tiếc nuối khi chết nữa.” “Thật vậy à?” Ivan có phần nửa tin nửa ngờ. Mà thực ra anh còn không tin nổi vào những gì của ngày hôm nay nữa cơ. “Nguyện vọng đầu tiên của anh là gì?” Thần chết hỏi. Cô ngước đôi mắt xanh như ngọc nhìn anh chăm chú. Bất thần, nó trở nên lấp lánh một cách kỳ lạ, và ánh nhìn đó thoáng chút khiến Ivan xao động. “Linh hồn mới vẫn có quyền suy nghĩ chứ?” “Tất nhiên! Nhưng các Thần chết phải hoàn thành ba điều ước trước thời hạn cái chết xảy đến. Đó là nguyên tắc.” Ivan mỉm cười. Bỗng nhiên anh cảm thấy rằng đây là một câu chuyện còn thú vị hơn là một điều gì đó khủng khiếp. Anh nghĩ, con người sống hết cuộc đời chỉ để đạt được những gì họ muốn, mà cuộc đời thì chỉ có ba điều cần quan tâm là tình yêu, sự nghiệp và quyền lực. Vì thế, dù bây giờ anh có chết đi cũng chẳng sao. Anh đã có ba điều ước cho mình, điều quan trọng là anh sẽ phải ước chúng như thế nào mà thôi. “Anh có thể biết tên em không?” “Thần chết!” Ivan bật cười. Anh rời khỏi chiếc ghế và tiến đến bình nước dự trữ trong phòng. Anh rót một cốc nước đầy và trao tay Thần chết. Cô nhướng vai và lắc đầu. Anh hiểu, Thần chết không cần uống nước. Thứ giúp họ có thể sinh tồn là các linh hồn. Ivan uống một hơi cạn sạch. Anh thấy lòng mình bình lặng đến kỳ lạ, và không hề còn cảm giác lo lắng hay sợ sệt nữa. Anh nhận ra mình đã dũng cảm hơn… “Ý anh là tên thật của em cơ? Dù là Thần chết cũng phải có tên gọi chứ!”

Các file đính kèm theo tài liệu này:

  • docThần chết2.doc