Tác phẩm ”Gót hồng xa xăm” – Hồng Phượng phần 6

Xe cấp cứu đến.

Khánh Quân bế gọn cô ra xe. Anh nghe tim mình đập dữ dội và lòng bàn tay

râm rắp ướt khi thấy mặt Tưởng Quỳnh càng lúc càng tái nhợt. Có lẽ sự đau đớn

làm cô phải công người lên chịu đựng.

Nâng cô lên, Khánh Quân thì thầm:

- Tha lỗi cho anh nghen Quỳnh. Lẽ ra anh đừng nên nóng nảy, lẽ ra anh

không được bỏ đi, lẽ ra anh phải quay lại khi nghe em gọi. anh đã hại em đến

nông nỗi này. Nếu em và con có chuyện gì, anh sống sao đây chứ?

Những câu Khánh Quân thì thầm bên tai, Tưởng Quỳnh đều nghe rõ cả,

nhưng cô không thể thốt nên lời. Sự đau đớn càng lúc càng tăng làm cho cô lả

người trong vòng tay Khánh Quân.

- Em đau lắm hả Quỳnh? Hãy cố lên, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.

Tưởng Quỳnh nghiến chặt răng đế khỏi kêu la mỗi khi cơn đau nổi lên như

muốn xé tung cả vùng bụng. Những ngón tay cô cứ bấu chặt vào người Khánh

Quân. Khánh Quân điếng cả người, nhưng anh trân mình chịu. Tim anh giật thót

theo từng cái nhíu mày, nhăn trán của Quỳnh. Anh rùng mình khi nghĩ rằng có

thể Tưởng Quỳnh sẽ không bao giờ thức dậy nữa. Cô sẽ ngủ như thế. vĩnh

viễn, vĩnh viễn. Đến bệnh viện, Tưởng Quỳnh được đặt ngay vào chiếc băng

ca, các cô y tá chuyển nhanh cô vào phòng cấp cứu. Mặt bà vú trắng nhợt, bà

run rấy mắt nhìn xoáy vào Khánh Quân:

- Tưởng Quỳnh làm sao vậy?

Khánh Quân ngập ngừng trấn an bà vú bởi lòng anh cũng đang rối bời:

- Có lẽ không sao đâu vú. Hiện các bác sĩ đang ở bên cô ấy.

- Cậu gọi Đức Nam chưa? - Bà vú thẫn thờ.

- Ôi! Con quên. Vậy vú ngồi đây chờ con nhé, con sẽ trở lại ngay.

Không đầy mười phút, Đức Nam đã đến, chộp lấy vai Khánh Quân, anh rít

lên:

pdf32 trang | Chia sẻ: hungpv | Lượt xem: 1257 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem trước 20 trang nội dung tài liệu Tác phẩm ”Gót hồng xa xăm” – Hồng Phượng phần 6, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 122 CHƯƠNG KẾT Xe cấp cứu đến. Khánh Quân bế gọn cô ra xe. Anh nghe tim mình đập dữ dội và lòng bàn tay râm rắp ướt khi thấy mặt Tưởng Quỳnh càng lúc càng tái nhợt. Có lẽ sự đau đớn làm cô phải công người lên chịu đựng. Nâng cô lên, Khánh Quân thì thầm: - Tha lỗi cho anh nghen Quỳnh. Lẽ ra anh đừng nên nóng nảy, lẽ ra anh không được bỏ đi, lẽ ra anh phải quay lại khi nghe em gọi... anh đã hại em đến nông nỗi này. Nếu em và con có chuyện gì, anh sống sao đây chứ? Những câu Khánh Quân thì thầm bên tai, Tưởng Quỳnh đều nghe rõ cả, nhưng cô không thể thốt nên lời. Sự đau đớn càng lúc càng tăng làm cho cô lả người trong vòng tay Khánh Quân. - Em đau lắm hả Quỳnh? Hãy cố lên, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi. Tưởng Quỳnh nghiến chặt răng đế khỏi kêu la mỗi khi cơn đau nổi lên như muốn xé tung cả vùng bụng. Những ngón tay cô cứ bấu chặt vào người Khánh Quân. Khánh Quân điếng cả người, nhưng anh trân mình chịu. Tim anh giật thót theo từng cái nhíu mày, nhăn trán của Quỳnh. Anh rùng mình khi nghĩ rằng có thể Tưởng Quỳnh sẽ không bao giờ thức dậy nữa. Cô sẽ ngủ như thế... vĩnh viễn, vĩnh viễn... Đến bệnh viện, Tưởng Quỳnh được đặt ngay vào chiếc băng ca, các cô y tá chuyển nhanh cô vào phòng cấp cứu. Mặt bà vú trắng nhợt, bà run rấy mắt nhìn xoáy vào Khánh Quân: - Tưởng Quỳnh làm sao vậy? Khánh Quân ngập ngừng trấn an bà vú bởi lòng anh cũng đang rối bời: - Có lẽ không sao đâu vú. Hiện các bác sĩ đang ở bên cô ấy. - Cậu gọi Đức Nam chưa? - Bà vú thẫn thờ. - Ôi! Con quên. Vậy vú ngồi đây chờ con nhé, con sẽ trở lại ngay. Không đầy mười phút, Đức Nam đã đến, chộp lấy vai Khánh Quân, anh rít lên: - Tưởng Quỳnh thế nào? Cậu lại làm gì con bé hả? www.thuvien24.com Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 123 Khánh Quân nhăn mặt: - Không gì cả, cô ấy bị ngã thôi. - Trời ơi! Sao Tưởng Quỳnh lại bất cẩn như thế chứ? - Đức Nam choáng váng - Rồi bác sĩ nói sao? - Chưa nói gì anh ạ. Đức Nam chau mày hậm hực: - Con bé đi đâu nửa đêm nửa hôm vậy? Còn cậu, sao cậu cũng có mặt ở đây? Hay là chính cậu... Khánh Quân thoáng lúng túng: - Vì giận Tưởng Quỳnh xúc phạm, tôi bỏ đi. Quỳnh chạy theo nên mới xảy ra cớ sự. Đức Nam cố nén một tiếng hét chỉ chực bật ra. Mắt long lên, anh nắm chặt hai bàn tay lại: - Vậy mà cậu nói cậu thương nó. Thương ở chỗ nào chứ? Cậu hãy trả lời đi! Vẻ hùng hổ của Đức Nam làm bà vú lo sợ. Níu lấy tay anh, bà ôn tồn: - Con đừng thế mà. Đây là bệnh viện, con quên sao? Vả lại, lúc nãy Tưởng Quỳnh cũng đã xác nhận lỗi không phải ở cậu ấy. Vú khuyên con hãy bình tĩnh. Đức Nam rít lên: - Con chỉ có thế bình tĩnh khi nào Tưởng Quỳnh thật sự không sao hết. Vung nắm đắm về phía Khánh Quân, giọng Đức Nam lạnh tanh: - Cậu liệu hồn đấy. Cửa phòng cấp cứu bật mở, một bóng áo trắng bước ra. - Ai là người nhà của Triệu Tưởng Quỳnh? - Tôi đây. - Khánh Quân đứng bật dậy. - Báo cho gia đình biết, tuy là cô Quỳnh chưa đến ngày sinh, nhưng vì té nặng nên phải sinh sớm và phải chịu qua ca phẫu thuật. Khánh Quân biến sắc: www.thuvien24.com Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 124 - Có nguy hiểm lắm không cô? - Chưa rõ ông ạ. - Cô y tá buông gọn. Đức Nam gầm gừ: - Hẳn cậu hài lòng rồi chứ? Khánh Quân ôm lấy đầu và ngồi bệt xuống đất, anh rên lên trong tuyệt vọng: - Trời ơi! Tôi biết phải làm sao đây? Là một thuyền trưởng tàu viễn dương, Khánh Quân từng bao phen đương đầu với mọi nguy hiểm chết người do thiên nhiên và biến cả mang lại, nhưng Quân chưa hề biết run sợ hoặc chùn chân. Thế mà lần này... Đây có lẽ là giờ khắc nghiệt ngã nhất trong toàn bộ cuộc đời anh. Anh muốn cứu Tưởng Quỳnh, nhưng anh không phải là bác sĩ, anh không thể làm gì để giúp cô được cả. Trong nỗi tuyệt vọng lẫn bàng hoàng, Khánh Quân chợt phát hiện ra rằng anh đã yêu, yêu Tưởng Quỳnh tự bao giờ, và hình bóng Ái Lan giờ chỉ còn là ảo ảnh xa vời vợi. Bốn giờ sáng đêm hôm đó, bác sĩ Lân đã tiến hành xong ca phẩu thuật. Họ thông báo cùng Khánh Quân: - Đứa bé hoàn toàn bình thường, nhưng mẹ nó phải nằm phòng hồi sức. Cả ba thở ra nhẹ nhõm: - Cảm ơn bác sĩ. Đúc Nam xen vào: - Chúng tôi có thể vào xem mặt cháu được không, bác sĩ? Theo sự hướng dẫn của y tá, họ đi dọc theo một hành lang dài đế đến phòng sơ sinh có lòng kính bảo vệ. Trong đó, người ta đặt những đứa trẻ vừa mới lọt lòng. Ông bác sĩ sản khoa ra hiệu, cô y tá nhanh nhẹn nhấc ra một đứa bé, rồi bế đến bên cửa sổ đế mọi người xem mặt nó. Đó là một cậu bé kháu khỉnh mắt tròn xoe với chiếc miệng bé xíu. Những sợi tóc dày đen mượt và cặp chân mày như hai vệt than xếch thẳng hệt như Khánh www.thuvien24.com Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 125 Quân. Tiếng khóc của đứa bé làm cho lòng Khánh Quân ấm lại. Hơn ba chục tuổi đầu, anh mới được làm cha. Ba mẹ Quân mất sớm. Quân lớn lên với sự bảo bọc, nuôi dưỡng của ông nội. Khi Khánh Quân tốt nghiệp đại học thì nội anh lại qua đời sau một cơn bạo bệnh, đế lại cho anh một gia tài kếch xù. Lối sống của người thủy thủ và của gã đàn ông giàu có nhưng đa tình khiến Khánh Quân không còn thời gian để hình thành cho mình một ý niệm về tình cảm, quan hệ, trách nhiệm cha con. Vậy mà hôm nay... - Ôi! Con ta xinh quá. - Khánh Quân thì thầm, mắt anh sáng lên. Đức Nam mát mẻ: - Cậu sướng nhé! Bỗng nhiên lại có một đứa con kháu khỉnh. Thế nhưng đối với người sinh ra nó, cậu vẫn chẳng ra làm sao cả. Khánh Quân lặng thinh. Tâm trí của anh giờ này đặt hết cho mẹ con Tưởng Quỳnh, ngoài ra không còn điều gì trên đời đáng để anh quan tâm nữa cả. Gởi con lại cho Đức Nam và bà vú già trông, Khánh Quân hối hả đến với Tưởng Quỳnh. Tưởng Quỳnh nằm ở dãy cuối cùng. Khánh Quân trong bộ blouse mượn của một y tá, anh bước đến gần Tưởng Quỳnh và nhin cô chăm chú. Trông Quỳnh bé nhỏ và yếu đuối lạ lùng. Gương mặt trắng bệch như phấn viết. Tóc lòa xòa trên gối mềm mại và vẫn rèm mi cong vú làm anh xao xuyến hôm nào. Qùy xuống đất, anh nắm lấy tay cộ Bàn tay bất động. Anh cuối xuống áp mặt vào đó và hôn khẽ: - Đừng làm khó anh nữa nghen Quỳnh. Hãy tỉnh lại đi nào! Hãy cho phép anh hôn em. Nụ hôn này là tất cả tình yêu của anh trọn vẹn gởi trao cho em chứ chẳng phải là nụ hôn cưỡng đoạt hôm nào đâu. Tin anh đi nha Quỳnh. Và anh tiếp tục kể lể: - Anh sung sướng quá, Quỳnh ơi. Anh đã có một đứa con trai. Trời ơi! Một đứa con trai dễ yêu vô cùng. Rồi đây anh sẽ chăm sóc nó và mẹ Tưởng Quỳnh của nó. Anh hy vọng đứa bé này sẽ là chiếc cầu nối hạnh phúc giữa hai chúng ta đấy, Quỳnh ạ. Đừng từ chối sự có mặt của anh bên con và em nghen Quỳnh. Một màu đen thăm thẳm, quay cuồng. Rồi rứt ra, kéo Tưởng Quỳnh theo ở độ sâu hơn, xa dần điểm sáng ở phía trước. Cô chống cự lại, cố vươn tới vầng sáng... vầng sáng bao quanh cộ Và người đàn ông hiện ra giữa những vầng sáng ấy... Đang chờ đợi cộ Người đàn ông đã mang đến cho cô những điều đau đớn www.thuvien24.com Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 126 nhất cũng như êm đềm nhất. Cô đã ở trong vồng tay anh, vẳng bên tai tiếng anh thì thầm nho nhỏ: - Tưởng Quỳnh! Anh yêu em. Hãy đến với anh em nhé. Chúng ta sẽ yêu nhau mãi mãi. Đột nhiên, một ngọn sóng to thật to chở đầy nước và bọt tung mạnh kéo theo cả Tưởng Quỳnh cùng gã đàn ông ấy. Tưởng Quỳnh hốt hoảng cố đạp chân ngoi lên để rồi cô ngẩn ngơ lạc phương hướng. - Khánh Quân! Đừng bỏ em. Hãy trở lại! Em không có ý ấy mà. Tưởng Quỳnh cố hết sức mở mắt ra. Lại ánh sáng, lại Khánh Quân... và cuối cùng cô đã mở mắt ra được. Trước cô lố nhố những khuôn mặt nhạt nhòa rồi rõ nét: - Ở đâu? Tôi đang ở đâu? - Hai môi Tưởng Quỳnh cứng đơ và khô khốc - Tôi đang ở đâu đây? Những tiếng reo lùng bùng bên tai: - Tỉnh lại rồi! Tưởng Quỳnh mỉm cười với con mắt chặp chờn nửa tỉnh nửa mê: - Con tôi thế nào? Tiếng Tưởng Quỳnh loãng đi, Khánh Quân cúi xuống thì thào: - Con rất khỏe Quỳnh ạ. - Trai hay gái? - Trai. Một đứa con trai bụ bẫm. - Cám ơn nhé. Tưởng Quỳnh mỉm cười yếu ớt và lại chìm dần vào giấc ngủ. Khánh Quân lo sợ cuống cuồng gọi cô y tá: - Cô ấy lại hôn mê nữa rồi. Có sao không cô? Sau khi khám qua một lượt, cô y tá trưởng dịu dàng: - Bà ấy vẫn bình thường, không bao lâu bà nhà sẽ khỏe thôi. Ông đừng lo lắng thái quá, cứ để yên cho bà nhà ngủ. www.thuvien24.com Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 127 Chiều hôm sau, Tưởng Quỳnh tỉnh hẳn. Mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là Khánh Quân. Ngỡ ngàng nhìn anh, cô hỏi nhỏ: - Vú và Đức Nam không đến ư? Khánh Quân âu yếm: - Có, nhưng họ về rồi. Quỳnh nè! Em thấy trong người thế nào hở? Không trả lời Quân, Tưởng Quỳnh hỏi tiếp: - Con tôi đâu? - Em bé đang ở phòng dưỡng nhi. Tưởng Quỳnh thoáng im lặng. Một lúc sau, mắt chớp nhẹ, cô nhỏ giọng: - Khánh Quân! Anh không giận tôi chứ? Khánh Quân cười thản nhiên: - Sao lại giận, đó là lời nói thật mà. Tưởng Quỳnh chau mày: - Anh nói dối. Nếu không giận, anh đã không bỏ đi. Khánh Quân ngập ngừng rồi anh thở dài thú nhận: - Phải, lúc ấy anh giận kinh khủng. Nhưng thôi... em nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện qua rồi. - Đứng dậy, anh đến bên bàn - Anh pha sữa em uống nhé. Tưởng Quỳnh lắc đầu: - Tôi chưa thấy đói. - Đói hay không cũng phải uống một chút. Đã hai ngày rồi em không có thứ gì trong bụng mà. Thật ra Tưởng Quỳnh thấy đói ghê gớm, nhưng cả người ê ẩm. Vả lại, mới phẫu thuật, cô không thể tự ngồi dậy được, chẳng lẽ nhờ anh ta bón. Thấy Tưởng Quỳnh mấp máy môi dường như định nói gì, nhưng lại ngậm lại lặng thinh, Khánh Quân nhíu mày "À" lên một tiếng, anh dịu dàng: - Tưởng Quỳnh! Anh sẽ giúp em. Đừng giữ kẽ với anh như vậy. Đặt cốc sữa xuống chiếc ghế cạnh giường, Khánh Quân nâng nhẹ đầu Tưởng Quỳnh lên, rồi bón từng thìa nhỏ. www.thuvien24.com Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 128 Với sự chăm sóc tận tình, đúng mực của Khánh Quân, sau một tuần lễ, mẹ con Tưởng Quỳnh đã được phép xuất viện. Bà vú và Đức Nam không còn ác cảm với Khánh Quân nữa. Thấy anh cực khổ hết lòng chăm sóc mẹ đến con, bà vú cảm động: - Con về nhà nghỉ cho khỏe đi Quân ạ. Vú và Đức Nam sẽ thay cho. Khánh Quân lắc đầu: - Không sao đâu vú. - Đừng quá sức, sẽ quỵ đấy. Khánh Quân thở dài: - Chẳng thấm tháp gì so với những gì mà Tưởng Quỳnh đã phải chịu đựng. Bà vú xua tay: - Tùy con vậy. - Còn công việc của cậu thế nào? - Đức Nam thắc mắc. - Tôi đã nhờ một người bạn xin phép hộ rồi. Nhớ đến chuyện "xin phép", Khánh Quân cảm thấy buồn cười vô cùng. Lê Huy gần như nhảy dựng lên khi nghe Khánh Quân tuyên bố xin nghỉ phép: Thường niên và vợ đẻ. - Cậu khùng rồi hả? Muốn nghỉ đế đi du thủ du thực gì đó thì không chừng dễ nghe hơn. Đưa ra chi lý do ác ôn và vô lý đến thế. Cậu hại tôi bị ban giám đốc "giũa" cho một trận te tua. Khánh Quân trợn mắt: - Sao lạ vậy? Tôi nghỉ có lý do chính đáng mà. Lê Huy nhăn mặt: - Chính đáng cái con khỉ. Hại bạn thì có. Khánh Quân chau mày: - Việc tôi nghỉ có liên quan gì đến cậu chứ? Lê Huy hậm hực: www.thuvien24.com Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 129 - Sao lại không? Ban giám đốc bảo tôi bao che cho cậu. Giám đốc Sơn đã phủ đầu tôi một bài kinh "nhật tụng" dài thườn thượt: "Cậu chưa thật sự là bạn tốt. Thiếu tinh thần làm chủ tập thế, tinh thần đấu tranh đoàn kết, xây dựng nội bộ. Biết bạn mình sai trái mà không mạnh dạn vạch ra ưu khuyết điểm để bạn sửa sai, lại còn đồng lõa gạt gẫm ban lãnh đạo. Khi xưa mỗi khi có chuyến ra khơi mà không được phân công, cậu ta khiếu nại đến cùng. Đế chuẩn bị cho một lần rời cảng, cậu ta có mặt hăm bốn trên hăm bốn... Giờ thì giao tuốt cho thuyền phó, lại còn giở trò vợ đẻ nữa. Thử hỏi lãnh đạo mà bê bối bết bát thế có đáng đưa ra kiểm điểm không?" Lê Huy hất mặt: - Đó! Cậu thấy chưa? Tôi đã nói là... Khánh Quân thở khì, anh bực dọc ngắt lời bạn: - Đủ rồi, đủ rồi. Ai nói sao cũng được. Việc tôi nhờ cậu gởi đơn giấy phép lên ban giám đốc, cậu cứ làm. Còn chuyện gian dối, giở trò, có chiều hướng tiêu cực gì đó, tôi nhận hết. Miễn sao là họ đồng ý chấp thuận đơn giải quyết theo yêu cầu của tôi là được rồi. Lê Huy chợt bật hỏi: - Mà này Khánh Quân! Cậu moi ở đâu ra cô vợ và đứa con ấy vậy? Khánh Quân mỉm cười thấp giọng: - Cậu quên chuyện tấm trap giường ở phòng tôi và chiếc hoa tai hả? Lê Huy trố mắt, chưng hửng: - Ra bấy lâu nay, cậu và cô ta vẫn tiếp tục quan hệ đậm đà ra rít như thế à? Khánh Quân phẩy tay: - Không có. Bảo đảm cùng cậu không có lần thứ hai. - Chẳng lẽ chỉ duy nhất lần đó mà đã có con được ư? - Lê Huy nhún vai tỏ vẻ không tin. Khánh Quân mím môi gật nhẹ: - Ừ! Thằng bé dễ thương lắm. Bằng mọi giá, nó phải thuộc về tôi. Lê Huy cười giễu cợt: www.thuvien24.com Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 130 - Ôi! Cái gì mà nghe lùng bùng lỗ tai vậy? Con bá vơ bá tánh mà quý đến thế ư? Cậu bị ấm đầu hay bị chập điện hả? Phật ý, Khánh Quân trừng mắt: - Ê! Muốn đánh, muốn đấm tôi, cậu cứ tha hồ, nhưng tuyệt đối đừng hạ nhục cô ấy, rõ chưa? Nếu còn xem tôi là bạn thì tôi cấm cậu. - Thôi được - Lê Huy nuốt giận - Tôi không thèm nói với cậu nữa. Cậu cứ đến thẳng ban giám đốc mà trả lời với họ đi. Tôi bất lực rồi, tôi không thế nào đỡ đòn cho cậu nổi đâu. Khánh Quân ngơ ngác: - Thế nào, trong đơn tôi đã trình bày rất cụ thế rồi kia mà? - Không trình bày bằng giấy tờ được. Giám đốc Sơn vừa lệnh cho tôi phải bảo cậu lên văn phòng gấp đó. Lê Huy giận dỗi bỏ đi. Khánh Quân tức tối quay nhanh trở lại phòng giám đốc Sơn. - Khánh Quân phải không? Vào đi! Khánh Quân nói lớn: - Báo cáo giám đốc, tôi được lệnh lên trình diện giám đốc ạ. - Ừ! - Giám đốc Sơn vẫy tay - Cậu đến đây! Giám đốc Sơn rút từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy đánh máy, ném về phía Khánh Quân rồi lừ mắt: - Nè! Mai mốt đừng đùa kiếu này nữa nhé. Biết Giám đốc Sơn đang đề cập đến lý do xin nghỉ phép của mình, nên Khánh Quân vội phân trần: - Không phải là chuyện đùa đâu mà giám đốc. Giám đốc Sơn trợn mắt gắt lớn: - Cậu còn dám nói vậy nữa hả? Có phải vì hết trò đùa và người để đùa rồi không? Hay là ăn chơi quá trớn nên chẳng còn sức để ra khơi? Giơ hai tay lên đầu, Khánh Quân kêu lên: - Giám đốc! Ông đã hiểu lầm tôi rồi. Tôi hoàn toàn không có ý đùa giỡn đâu. www.thuvien24.com Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 131 Giám đốc Sơn hất mặt vẻ dứt khoát: - Khỏi nói thêm nữa, cậu về chuẩn bị. Ba hôm nữa xuống tàu. Quýnh quáng, Khánh Quân hét lên bất kế hậu quả: - Giám đốc! Ông thật là độc tài và quan liêu. Giám đốc Sơn tái mặt, ông nạt ngang: - Cậu... cậu dám ăn nói như vậy với giám đốc mình hả? Cậu nghĩ là tôi không thể treo giò hoặc cách chức cậu sao? Khánh Quân khựng lại, nhưng rồi anh vẫn cố nói: - Nhưng ít ra, giám đốc cũng phải cho phép tôi trình bày về trường hợp của mình một cách rõ ràng chứ. Giám đốc Sơn chau mày: "Ừ nhỉ, sao mình không để cậu ta nói?" Nghĩ thế nên Giám đốc Sơn bật ngón tay ra hiệu: - Vậy thì nói đi. Nói sao tôi nghe xuôi tai hợp lý. Nếu không, tôi sẽ cho cậu biết nơi này chẳng phải là chỗ để cấu giở trò đâu. Khánh Quân bỗng trở nên ngượng ngập, anh gãi đầu: - Vợ tôi mới sinh được một cháu trai thật mà giám đốc. Giám đốc Sơn cười khan: - Từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất mọc lên vậy hả? Khánh Quân khó chịu: - Tôi đang nói chuyện nghiêm túc mà, thưa giám đốc. Giám đốc Sơn nhún vai: - Thì tôi cũng thế - Giám đốc Sơn gõ tay lên bàn rồi nói tiếp - Hừm! Cả công ty tàu biền này, có mấy ai không biết cậu thất tình Ái Lan đến sống dở chết dở cả năm nay chứ? Khánh Quân lại gãi đầu: - Tôi buồn không phải vì Ái Lan mà vì chính người con gái sau này, tên là Tưởng Quỳnh. Chuyện là như vầy... Cuối cùng Khánh Quân kết luận: www.thuvien24.com Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 132 - Tôi đã kiếm Tưởng Quỳnh khắp nơi, đến khi gặp lại thì bất ngờ... cô ấy sinh cho tôi một bé trai thật kháu khỉnh, giám đốc ạ. Vầng trán cau tít của Giám đốc Sơn giãn ra rất nhanh, vẻ hậm hực cau có biến mất. Ông bật cười ha hả: - Có lẽ trong lĩnh vực này, tôi phải học hỏi thêm ở các cậu rồi đó. Vậy là đảm bảo nhất về việc nói dõi tông đường. Thử trước xem "giống" chắc hay lép mới thu hoạch thì còn gì bằng. Thôi được, tôi đồng ý cấp phép cho cậu. Nhưng tôi giao trước, trước sau gì cũng phải làm lễ ra mắt anh em và bà con hai họ thật rình rang đấy. Tôi tình nguyện đại diện đàng trai đứng ra làm chủ hôn, được chưa? Khánh Quân bật dậy, anh vô cùng bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột của giám đốc Sơn. Anh lắp bắp: - Giám đốc Sơn! Giám đốc nói thật chứ? Giám đốc Sơn nhướng mắt: - Thật giả gì không biết. Duy chỉ một điều là có lẽ đêm nay, tôi phải ngồi lại tự kiểm điểm mình, xem mình quan liêu và độc tài đến đâu. Khánh Quân đỏ mặt: - Xin lỗi giám đốc, tôi đã lỡ lời. Giám đốc Sơn xua tay: - Không sao. Thuốc đắng dã tật kia mà. Thôi, cậu về đi, nhớ đúng một tháng trả phép đấy. Khánh Quân gật đầu: - Vâng, tôi nhớ giám đốc ạ. Xin chào. ... Và thế là Khánh Quân đã có điều kiện túc trực trăm phần trăm tại biệt thự Phương Đông để tiện việc chăm sóc và lo lắng cho mẹ con Tưởng Quỳnh. Nhờ sự có mặt của bé Khánh Bảo - tên do Khánh Quân chọn được Tưởng Quỳnh nhất trí - quan hệ giữa Khánh Quân và Tưởng Quỳnh có phần nhẹ nhõm dễ thở hơn. Dù đôi lúc Tưởng Quỳnh cảm thấy hơi bực bội vô cớ và mất tự nhiên, nhất là những khi có Hoàng Bình đến thăm. Nhưng dần dần điều bức xúc ấy đã biến mất. Khánh Quân bỗng trở thành thói quen và sự cần thiết cho mẹ con Tưởng Quỳnh, đến nỗi mỗi khi vắng anh, Tưởng Quỳnh cảm thấy cô đơn, hiu quạnh và trống vắng lạ lùng. Và những lần www.thuvien24.com Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 133 như thế, Tưởng Quỳnh thường tự ray rứt "Tại sao ta không chấp nhận lời cầu hôn của Khánh Quân?" và Quỳnh thì cứ lần lựa mãi. Chẳng phải là cô ghét Khánh Quân, chắng phải là cô không xúc động đến ngất ngây trước ánh mắt đằm thắm dịu dàng của anh, nhưng sự thô bạo chiếm đoạt đêm nào vẫn còn là nỗi ám ảnh đáng sợ đáng nguyền rủa. Ôi! Mới hai mươi tuổi đầu, chưa được lần yêu đã vội vàng làm mẹ. Oái oăm thay, con có cha mà mẹ lại chẳng có chồng. - Tưởng Quỳnh cay đắng nhủ thầm. Thấm thoát, bé Khánh Bảo đã được mười tháng và Khánh Quân đã ba lần ra khơi rồi trở về trong bình yên. Những ngày nghỉ bến là những ngày vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất của Khánh Quân và biệt thự Phương Đông. Đức Nam có nhiệm vụ đi chợ, bà vú thì lăng xăng bên các món ăn hấp dẫn, Khánh Quân thì thu dọn nhà cửa trước sau và đùa giỡn với bé Khánh Bảo. Còn Tưởng Quỳnh "Tổng tư lệnh trưởng" ra vào cắt đặt công việc và cắm hoa. Ngôi nhà đầy ắp tiếng cười. Trên khuôn mặt mỗi người, niềm vui như vượt lên tất cả. Thấy Khánh Quân cứ mãi quyến luyến bên Tưởng Quỳnh và bé Khánh Bảo, Đức Nam trêu: - Mê mẹ hay mê con đây? Khánh Quân mỉm cười, nhưng đôi mắt buồn hiu nhìn Quỳnh không chớp: - Cả hai anh ạ. Nhưng "giấy phép" chỉ mới cấp có một thôi. Tưởng Quỳnh thoáng bối rối, cô cụp mi, lẩn tránh ánh mắt chứa đựng cả một trời yêu thương say đắm cùng trách móc giận hờn của Khánh Quân. Ngồi xuống bên cô, Đức Nam hỏi: - Sao, bà mẹ trẻ, bao giờ mới bật đèn xanh và bỏ "lệnh giới nghiêm" đây hả? Tưởng Quỳnh cắn môi lặng im. Đức Nam chau mày rồi sau đó anh vỗ vai Khánh Quân và nói chậm rãi như không có Tưởng Quỳnh ngồi cạnh: - Bọn con gái họ kỳ cục lắm. Cứ phất phơ thích hay không thích, muốn hoặc không muốn có trời mới biết. Còn mình thì lại sốt vó lên rồi lại thắc mắc. Chẳng hiểu trái tim chín ngăn của họ có ngõ ngách nào dành cho mình ghé chân vào không? Đức Nam nhướng nhướng mắt: www.thuvien24.com Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 134 - Này, cậu em ạ! Có những chuyện làm đâu cần phép tắc, cứ lùi một bước tiến hai bước xem sao. Tưởng Quỳnh lườm dài, cô xem vào: - Nghe như mình có kinh nghiệm ghê lắm. Hừ! Chí hay xúi bậy người khác. Đức Nam nhún vai: - Xúi thì có xúi, nhưng xúi đúng chớ hổng có xúi bậy à nha. Đột nhiên Đức Nam chồm tới: - Tưởng Quỳnh nè! Mấy tháng nay anh cứ thắc mắc mãi một việc, chẳng hiểu em có thế trả lời cho anh rõ được không? Tưởng Quỳnh cảnh giác: - Anh cứ nói đi. Đức Nam nghiêm mặt, nhìn Tưởng Quỳnh cười đầy thâm ý: - Anh thật không biết bé Bảo là gì của em nhỉ? Tưởng Quỳnh bặm môi làu bàu: - Hỏi lảng xẹt cũng hỏi. - Thì cứ trả lời đi. Tưởng Quỳnh buông gọn: - Lẽ dĩ nhiên là con em. - Còn Khánh Quân và bé Khánh Bảo? Đức Nam nhịp chân, Tưởng Quỳnh ngập ngừng: - Họ là... cha con. Đức Nam cười cười: - Thế thì cha và mẹ của cùng một đứa con thì là gì? Tưởng Quỳnh thoáng nhăn mặt khi bắt gặp ánh mắt chờ đợi của Khánh Quân. - Có khi là vợ chồng, có khi chẳng là gì cả. www.thuvien24.com Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 135 Tưởng Quỳnh quay đi chỗ khác bực dọc: - Đủ rồi anh Nam ạ. Những câu hỏi vừa lẩn thẩn vừa trẻ con đó, em nghe khó chịu và nhức đầu lắm. Đức Nam thản nhiên: - Đã lỡ nghe dù khó chịu cũng cố đi cô bé. Đừng nghĩ rằng những ngôn từ hoa mỹ, văn chương, trau chuốt mới có thế giải quyết được việc hay bộc lộ một cách dễ dàng thoải mái, mà phải thấy đôi lúc lời lẽ lẩn thẩn, hành động trẻ con lại là chiếc chìa khóa bằng vàng ròng để mở cửa tâm tư đấy - Dừng một chút, Đức Nam nói tiếp bằng giọng nghiêm nghị - Chẳng là gì cả khi họ tách nhau, không ở cùng nhau, chẳng lo lắng quan tâm hoặc bận lòng vì nhau kìa. Còn em và Khánh Quân đâu thiếu những điều đó. Cô lại cố chấp, căng thẳng với nhau mãi vậy hở Quỳnh? Tưởng Quỳnh đứng bật dậy, tiếng nói như lạc đi: - Em không biết. Thật sự không biết. Các người đừng hỏi nữa. Dứt câu, Tưởng Quỳnh ôm lấy mặt chạy thẳng về phòng riêng. Đức Nam chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán: - Tôi chẳng thể nào hiểu nổi. Tưởng Quỳnh vẫn vui vẻ đón tiếp cậu, vẫn chấp nhận cho cha con cậu nhìn nhau, vậy mà mỗi khi đề cập đến chuyện cậu và nó, nó lại lẩn tránh gần như là sợ hãi. Tôi thật hết cách để giúp cậu rồi. Khánh Quân thở dài: - Có lẽ Tưởng Quỳnh chưa quên chuyện cũ. Đành chờ thôi anh Nam ạ. Khánh Quân lại ra khơi. Gần giờ lên tàu, anh nhờ tài xế đưa tạt ngang biệt thự Phương Đông. Anh muốn hôn bé Khánh Bảo và từ biệt Tưởng Quỳnh dù việc này anh đã làm xong đêm hôm qua. Mắt Tưởng Quỳnh lấp lánh niềm vui nhưng môi thì khô lạnh: - Không phải là anh đã xuống tàu rồi sao? Khánh Quân nhìn vào trong mắt Tưởng Quỳnh như muốn tìm trong đó một tia hi vọng: - Còn hai mươi phút nữa tàu nhổ neo. Nhớ em và con nên anh tranh thủ. Tưởng Quỳnh chớp mi cố giấu sự xúc động đang choáng ngợp: www.thuvien24.com Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 136 - Anh đi rồi lại về thôi mà. Một cảm giác hụt hẫng chợt đến, Khánh Quân nói tiếp bằng giọn buồn bã: - Ở nhà nhớ giữ gìn sức khoẻ, trông bé Khánh Bảo hộ anh nhé. Tưởng Quỳnh hít một hơi thật sâu rồi khẽ trả lời: - Vâng, em nhớ. Khánh Quân chìa tay ra nghiêng đầu: - Em chẳng chúc gì cho anh hết sao? Tưởng Quỳnh nói như một cái máy: - Chúc anh đi đường bình an, chóng trở về với… Tưởng Quỳnh nghẹn ngang, lẽ ra lời nói tiếp theo sau là “trở về với em và con” nhưng cô bỗng ngắc ngứ… Khánh Quân ngẩng mặt chờ đợi, Tưởng Quỳnh đỏ mi ngập ngừng: - Chóng trở về với bé Khánh Bảo. Khánh Quân lặng người, nuốt nước bọt anh thở mạnh: - Cám ơn em. Anh đi đây. Trao bé Khánh Bảo lại cho Tưởng Quỳnh, Khánh Quân lẳng lặng bỏ đi với một nỗi niềm khát khao cháy bỏng: “Ước gì mình được gửi lên bờ môi căng mọng, nhưng bướng bỉnh kia một nụ hôn từ biệt nhỉ?” Tưởng Quỳnh lại gật đầu. Cô nghe tiếng bánh xe của Quân tiến rào rào trên lối sỏi. Những âm thanh khô khốc rời xa dần hút sau cánh cổng sắt lạnh lùng. Bà vú già đã đến bên cạnh Tưởng Quỳnh tự lúc nào, bà lo lắng khi nhìn thấy gương mặt thất thần của cô: - Đưa bé Khánh Bảo đây cho vú. Tưởng Quỳnh thẫn thờ: - Anh ấy đi rồi vú ạ. - Vú biết – Bà vú dịu dàng. - Thôi, vào nhà với vú nha. Gục đầu vào vai vú, Tưởng Quỳnh ray rứt: www.thuvien24.com Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM www.phuonghong.com www.taixiu.com 137 - Con chẳng biết phải làm sao cả. Bà vú dỗ dành: - Chuyện tình cảm khó nói lắm, hãy để tự nhiên sẽ tốt hơn. Vú tin rằng hạnh phúc không nỡ chối bỏ những ai tha thiết với nó. Dáng buồn bã ủ rũ của Khánh Quân đã theo suốt Tử Quỳnh trong những ngày anh xa vắng. Cô nhớ, nhớ quay quắt những tia nhìn ấm áp, những nụ cười quyến rũ, giọng nói dịu dàng và sự chăm sóc ân cần của Quân đến không chịu được. Bà vú thì cứ bế Khánh Bảo vào lòng, chép miệng thở ra: - Có Kh

Các file đính kèm theo tài liệu này:

  • pdfgothongxaxam06.pdf
Tài liệu liên quan