Tưởng Quỳnh thức giấc. Bên tai vẳng tiếng nói đều đều quen thuộc của cha
cộ Có lẽ ông đang trò chuyện cùng vú. Nhớ những cái tát tai hôm nào, Tưởng
Quỳnh thoáng sợ hãi, nhưng cô vẫn cố vạch khe vách ván nhìn ra.
Điếu thuốc trên tay tỏa khói nhàn nhạt, giộng ông Triệu Hoàng đều đặn pha
lẫn chút ngậm ngùi:
- Vú nghĩ xem, Tưởng Quyên mất sơm để lại mỗi Tưởng Quỳnh bơ vơ, thử
hỏi sao con không yêu thương nó chứ. Nhưng ngày ngày hết việc công ty rắc rối
đến chuyện gia đình mâu thuẫn, gây gổ, giận hờn. Chẳng bữa cơm nào nuốt
cho ngon miệng cả.
Tưởng Quỳnh làu bàu một mình: "Ai bảo ông rước bà ta về làm chỉ"
Vẫn là giọng ông Triệu Hoàng:
- Hôm đó lúc đi làm về, thấy tủ bị cạy bung, chừng xem lại một số tiền khá
lớn đã không cánh mà baỵ Nhà chẳng còn ai ngoài Tưởng Quỳnh - Ông Triệu
Hoàng thở dài - Cũng là lỗi ở con, nóng nẩy không chịu hỏi trước hỏi sau,
không cho con bé nói một lời phân trần đã nóng nẫy đánh đập, mắng nhiếc đuổi
xuạ Đến khi nó bỏ đi, con hối hận vô cùng.
Tưởng Quỳnh xịu mặt buồn thiu: "Hối hận sao không gọi con lại? Ba sợ bà
ta phật ý chớ gì? Con biết rồi, ba đừng nên nói nữa."
Vài phút trôi qua, tiếng nói trầm buồn của vú vang lên:
- Tôi rất hiểu. Cậu chẳng hề ghét bỏ gì Tưởng Quỳnh, bởi con bé cứ mãi mặc
cảm mình thừa thải trong ngôi nhà đó.
Tưởng Quỳnh ấm ức nhủ thầm: "Không mượn vú à nhạ"
- Vú có thể cho con gặp Tưởng Quỳnh được không? Nếu cần, con sẽ nhận
lỗi với con bé. - Ông Triệu Hoàng buồn bã.
23 trang |
Chia sẻ: hungpv | Lượt xem: 1354 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem trước 20 trang nội dung tài liệu Tác phẩm ”Gót hồng xa xăm” – Hồng Phượng phần 2, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM
www.phuonghong.com www.taixiu.com 37
CHƯƠNG 2
Tưởng Quỳnh thức giấc. Bên tai vẳng tiếng nói đều đều quen thuộc của cha
cộ Có lẽ ông đang trò chuyện cùng vú. Nhớ những cái tát tai hôm nào, Tưởng
Quỳnh thoáng sợ hãi, nhưng cô vẫn cố vạch khe vách ván nhìn ra.
Điếu thuốc trên tay tỏa khói nhàn nhạt, giộng ông Triệu Hoàng đều đặn pha
lẫn chút ngậm ngùi:
- Vú nghĩ xem, Tưởng Quyên mất sơm để lại mỗi Tưởng Quỳnh bơ vơ, thử
hỏi sao con không yêu thương nó chứ. Nhưng ngày ngày hết việc công ty rắc rối
đến chuyện gia đình mâu thuẫn, gây gổ, giận hờn... Chẳng bữa cơm nào nuốt
cho ngon miệng cả.
Tưởng Quỳnh làu bàu một mình: "Ai bảo ông rước bà ta về làm chỉ"
Vẫn là giọng ông Triệu Hoàng:
- Hôm đó lúc đi làm về, thấy tủ bị cạy bung, chừng xem lại một số tiền khá
lớn đã không cánh mà baỵ Nhà chẳng còn ai ngoài Tưởng Quỳnh - Ông Triệu
Hoàng thở dài - Cũng là lỗi ở con, nóng nẩy không chịu hỏi trước hỏi sau,
không cho con bé nói một lời phân trần đã nóng nẫy đánh đập, mắng nhiếc đuổi
xuạ Đến khi nó bỏ đi, con hối hận vô cùng.
Tưởng Quỳnh xịu mặt buồn thiu: "Hối hận sao không gọi con lại? Ba sợ bà
ta phật ý chớ gì? Con biết rồi, ba đừng nên nói nữa."
Vài phút trôi qua, tiếng nói trầm buồn của vú vang lên:
- Tôi rất hiểu. Cậu chẳng hề ghét bỏ gì Tưởng Quỳnh, bởi con bé cứ mãi mặc
cảm mình thừa thải trong ngôi nhà đó.
Tưởng Quỳnh ấm ức nhủ thầm: "Không mượn vú à nhạ"
- Vú có thể cho con gặp Tưởng Quỳnh được không? Nếu cần, con sẽ nhận
lỗi với con bé. - Ông Triệu Hoàng buồn bã.
Tưởng Quỳnh giật mình. Cha cô là một người đàn ông bảo thủ, cố chấp
không thua gì con gái. Nay ông chịu xuống nước thế này... Chẳng lẽ ông đã
nghĩ lại thật sao?
Tưởng Quỳnh cắn môi suy nghĩ miên man...
- Tưởng Quỳnh!
www.thuvien24.com
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM
www.phuonghong.com www.taixiu.com 38
Tưởng Quỳnh hết hồn suýt bật ngửa xuống đất.
- Tưởng Quỳnh! Con đang tìm gì trên vách vậy?
Ôm lấy ngực, Tưởng Quỳnh vuốt lia lịa:
- Dạ... Không. Dạ... con định... à mà không có gì hết ba ạ.
Trong bóng tranh tối tranh sáng của căn phòng, nên ông Triệu Hoàng không
thấy những vòng băng trắng trên trán và tay của con gái mình. Ông nói nhỏ bằn
giọng dịu dàng.
- Tưởng Quỳnh! Sửa soạn đi rồi về Sài Gòn với ba.
Tưởng Quỳnh rụt sâu vô trong một cách khó khăn:
- Con... con chưa về được đâu ba.
- Sao vậy? - Ông nhăn mặt - Con vẫn còn giận ba ư?
- Không. - Tưởng Quỳnh buông gọn.
- Thế sao con không về? - Ông Triệu Hoàng gặng hỏi.
- Con... Ơ... - Tưởng Quỳnh ấp úng.
- Quỳnh à! - Giọng ông Triệu Hoàng ngập ngừng - Số tiền mất hôm ấy là do
Quang Hào lấy. Ba đã đối xử không tốt với con, cho ba xin lỗi nhé.
Tưởng Quỳnh cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn đi, dù cô đang mang trên
người một khối bột nặng nề và vết thương ở trán vẫn còn đau ầm ỉ.
Ông Triệu Hoàng ray rứt:
- Tưởng Quỳnh! Con không bỏ qua cho ba được sao?
Tưởng Quỳnh bối rối thật sự, bởi đã lâu..lâu lắm rồi. Thường ngày khi bị ba
mắng mỏ thì cô có thể tuôn ra hằng khối câu để phản kháng chống đối, nhưng
trước sự ân cần dịu dàng của ông, cô bổng trở nên hiền lành lạ lùng. Bấm sâu
ngón tay vào chiếc gối dài nằm chơ vơ trên giường, Tưởng Quỳnh bối rối:
- Chuyện đã qua, con không buồn nữa đâu, ba đừng bận lòng.
Ông Triệu Hoàng mừng rỡ, chộp lấy tay con.
- Ôi! - Tưởng Quỳnh kêu lên đau điếng, nước mắt cô ứa ra.
Ông Triệu Hoàng cũng hốt hoảng không kém:
www.thuvien24.com
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM
www.phuonghong.com www.taixiu.com 39
- Cái gì thế này?
Cố nén đau, Tưởng Quỳnh trả lời nho nhỏ:
- Con té xe, ba ạ.
- Té xẻ Vú ơi! - Ông Triệu Hoàng quay ra gọi lớn - Vú vào giúp Tưởng
Quỳnh thu xếp hộ con. Con cần phải đưa nó về Sài Gòn bây giờ.
Tưởng Quỳnh xua tay lia lịa:
- Ba à, đừng có quýnh quáng lên như thế. Vết thương xoàng thôi mà. Con đã
đến bệnh viện Chợ Rẫy băng bó cẩn thận, giờ chỉ chờ ngày tháo băng ra thôi.
Ông Triệu Hoàng chau mày nhăn nhó:
- Dù sao để con lại đây, ba không an tâm. Hay con vẫn chưa tha thứ cho bả -
Ông Triệu Hoàng buồn rầu.
Tưởng Quỳnh nhìn cha, mím mím môi ngập ngừng:
- Con không muốn về nhà trong tình trạng này.
Ông Triệu Hoàng cau mặt. Tưởng Quỳnh chớp mắt:
- Riêng ba thế nào cũng được nhưng đối với họ, con không muốn. Chắc chắn
họ sẽ bảo vì bệnh nên con mới về báo cha.
- Vậy rồi việc học của con ra sao?
- Con nhờ các bạn ghi bài giúp.
Ông Triệu đành miễn cưỡng chiều con gái:
- Thôi được. Nhưng con phải về nhà trước ngày giỗ mẹ đấy.
- Vâng ạ - Tưởng Quỳnh se sẽ gật đầu.
- - - - - - - - - - - - - -
Một tháng theo thời hạn của bác sĩ đã đến, Xuân Phương đưa Tưởng Quỳnh
vào bệnh viện để tháo băng. Lại vẫn vị bác sĩ vui tính hôm nào. Vừa thấy Tưởng
Quỳnh, ông ta lừ mắt, xẵng giọng:
- Gan nhỉ! Đã trốn viện mà nay còn dám đến đây.
Cười chịu trận, Tưởng Quỳnh chống chế:
www.thuvien24.com
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM
www.phuonghong.com www.taixiu.com 40
- Tại không khí bệnh viện ghê quá bác sĩ ơi. Em sợ nên về nhà nằm đỡ thôi,
chứ thật tình em đâu có trốn viện.
Bác sĩ Trí hừ mũi:
- Sợ à? Sợ mà có can đảm đâm đầu vào xe tự tử.
- Tự tử? Eo ôi... - Tưởng Quỳnh tròn mắt hết cỡ - Bác sĩ cho rằng tai nạn
hôm đó là do em tự tử à?
Bác sĩ thản nhiên:
- Ừ, nhưng không phải tôi "cho rằng" mà chính chú cô đã khẳng định thế.
"Lại cũng là hắn." - Tưởng Quỳnh cắn môi hậm hực:
- Thật là quá đáng!
Bác sĩ Trí ngớ người, đôi mày nhíu lại:
- Hả! Cô bé vừa nói gì thế?
"Chết rồi!" - Tưởng Quỳnh hốt hoảng nhủ thầm - "Không khéo bác sĩ Trí
hiểu lầm là mình đang mắng ông ta mất."
Giơ hai ngón tay lên chặn môi, Tưởng Quỳnh lúng túng phân bua:
- Ơ! Không, không. Em chỉ muốn nói là mình trốn viện mà nay còn đến làm
phiền bác sĩ, thật là quá đáng.
Thở hắt ra, bác sĩ Trí chép miệng:
- Vậy mà tôi cứ ngỡ...
Bác sĩ Trí bỏ lửng câu nói, rồi sau đó tiếp lời bằng giọng sốt sắng:
- Cô bé lo xa ghê nhỉ? Không có gì phiền, cũng chẳng có gì gọi là quá đáng
cả. Đây là nhiệm vụ, trách nhiệm của chúng tôi mà. Cô bé cứ yên trí đi! Nhưng
này! Đúng một tháng chưa đấy?
- Dạ, đúng rồi bác sĩ ạ.- Tưởng Quỳnh trả lời thật nhanh.
- Thế thì tốt.
Không đầy mười lăm phút sau, với sự trợ giúp của cô y tá, bác sĩ Trí đã tháo
xong tất cả những thứ vướng víu trên cánh tay Tưởng Quỳnh. Thật dễ dàng,
Tưởng Quỳnh nghe nhẹ hẫng. Cô có cảm giác dường như mình có thể bay cao
thật cao. Cô vươn người xuýt xoa:
www.thuvien24.com
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM
www.phuonghong.com www.taixiu.com 41
- Cám ơn bác sĩ thật nhiều.
Bác sĩ Trí kêu lên:
- Nè! Nhè nhẹ thôi cô bé ơi. Xương mới liền, cử động mạnh, nguy hiểm lắm.
Tưởng Quỳnh buông xuôi tay xuống, bặm môi:
- Bác sĩ đừng dạo em nghen.
Bác sĩ Trí trợn mắt:
- Trời đất. Bác sĩ, ai lại đi doa. bệnh nhân bao giờ chứ? Rõ là trẻ con. Nghe
tôi dặn kỹ đây, không được cử động mạnh, xách nặng, tránh bắt cánh tay mới
làm phải làm việc nhiều, nhưng cũng không được cho nó nằm không mãi, tránh
tình trạng teo cợ Nhớ rõ chưa cô bé?
Tưởng Quỳnh ậm ừ:
- Em sẽ nhớ.
Bỗng bác sĩ Trí nhìn Tưởng Quỳnh chăm chăm:
- Còn điều quan trọng này tôi khuyên cô cũng nên nhớ kỹ và rất kỹ giùm
cho.
- Sao ạ? - Tưởng Quỳnh ngạc nhiên.
Bác sĩ tiếp lời, giọng nghiêm nghị hẳn:
- Bất kỳ việc gì cũng có cách giải quyết của nó, đừng bi quan nông nổi. May
mắn sẽ không đến hai lần trong đời đâu. Vả lại, thật tình mà nói thì bản thân tôi
rất ghét cấp cứu và chữa trị cho những ca tương tự như trường hợp của cô bé
vừa rồi vậy.
Mặt Tưởng Quỳnh nghệch ra, khó nhọc lắm cô mới nói được:
- Cảm ơn lời khuyên chân thành của bác sĩ. Chắc chắn sẽ không có lần thứ
hai, bác sĩ tin em đi.
Bác sĩ Trí nhún vai:
- Hy vọng là thế.
Thấy Tưởng Quỳnh trở ra với vẻ mặt hầm hầm khác thường, Xuân Phương
nhíu mày hỏi:
- Bộ Ông ấy "tán" nhỏ hả?
www.thuvien24.com
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM
www.phuonghong.com www.taixiu.com 42
Mắt Tưởng Quỳnh như có lửa, cô nghiến răng:
- Ông ấy "dzũa" te tua chứ ở đó mà tán.
- Ông ta lấy quyền gì? Chăm sóc bệnh nhân, đó là nhiệm vụ của một bác sĩ
kia mà. - Xuân Phương kêu lên.
Tưởng Quỳnh nhăn nhó:
- Bởi ông ấy hiểu lầm thôi. Chẳng trách được.
Xuân Phương trợn mắt:
- Chao ôi! Chữa bệnh là chữa bệnh, sao lại có chuyện hiểu lầm, hiểu đúng
trong đó. Mà hiểu lầm điều gì?
Tưởng Quỳnh hậm hực:
- Nhỏ biết không? "Hắn ta" đã tuyên bố với bác sĩ rằng: Con bé Tưởng
Quỳnh vì thất tình nên đâm đầu vào xe hơi tự tử.
- Hắn tả - Xuân Phương thoáng khựng lại, rồi bỗng phá cười lên - Lại là
"ông chú" thân yêu từ trên trời rơi xuống ấy hả?
Tưởng Quỳnh sầm mắt giận dỗi, cô nạt nhỏ;
- Sao vô duyên quá vậy. Người ta đang nói chuyện nghiêm túc, tự dưng lại
cười.
Xuân Phương ngoẹo cổ, cười lớn hơn:
- Thì ta cũng đang cười một cách nghiêm túc đây chứ bộ.
- Cười nghiêm túc. - Tưởng Quỳnh cáu lên - Cười lãng xẹt, cười bất lịch sự
thì có.
Xuân Phương nhảy nhỏm:
- Ê! Khi không nhỏ mắng người ta "búa xua" lên vậy. Giận cá rồi mang thớt
ra bửa chơi hả? Làm như thế, nhó chẳng là quá bất công sao?
Tưởng Quỳnh lúng túng trong cổ họng:
- Ai bảo nhỏ cười?
Xuân Phương tròn miệng:
www.thuvien24.com
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM
www.phuonghong.com www.taixiu.com 43
- Chời ơi chời! Không cười chẳng lẽ khóc giữa đường, giữa phố à? Xấu xí
mà làm chuyện để ý. Xin lỗi, ta "no" dám.
Tưởng Quỳnh gắt:
- Thì nhỏ cứ lặng thinh một cách bình thường cũng được vậy. Cười cợt trên
sự đau khổ của kẻ khác là nhẫn tâm nhất, có biết không?
- Đau khổ, tàn nhẫn - Xuân Phương rụt cổ - Tưởng Quỳnh à! Chỉ là chuyện
"một chiếc thuyền câu bé tẻo teo" trôi theo dòng Hoàng Hà thôi, sao quan trọng
quá vậy?
Tưởng Quỳnh xẵng giọng cay cú:
- Thế nếu là nhỏ, nhỏ có tức không?
- Không bao giờ. - Xuân Phương buông gọn.
Tưởng Quỳnh trề môi:
- Nói mà có dành chỗ ký tên không đó?
Nhìn Quỳnh đang xụ mặt, Xuân Phương tủm tỉm cười:
- Đương nhiên là có rồi. - Xuân Phương nhún vai - Ta nói thật đấy. Ôm cục
tức vào làm chi cho phì người, mất eo hết. Với lại giận người dưng khác họ chỉ
tổ mệt xác phàm. Còn muốn trả thù, trả thương, trả nhớ thì quả đất tròn mà...
thiếu gì cơ hội để gặp lại. Khi ấy tha hồ mà ra tay.
Tưởng Quỳnh thở dài:
- Vẫn biết thế, nhưng ta nghe khó chịu làm sao khi bị kẻ khác bêu xấu.-
Tưởng Quỳnh cười khổ - Cũng là tự mình hại mình thôi. Nếu đừng tập tành
uống bia, nếu đừng đi chơi, nếu đừng "lủi" vào hắn ta mà là một ai khác thì đâu
đã có chuyện.
Xuân Phương nheo mắt:
- "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ" là thế đấy, chứ đâu như tụi ta "Vô
duyên đối diện bất tương phùng". Ta tin rằng rồi đây nhỏ và hắn ta sẽ "tương
phùng" dài dài cho xem.
Tướng Quỳnh xụ mặt cộc lốc:
- Xì! Duyên nợ gì với bản mặt khó ưa ấy. Lỡ gặp lần nữa, ta gọi "po- lice"
bắt hổng chừng.
www.thuvien24.com
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM
www.phuonghong.com www.taixiu.com 44
Mỉm cười, Xuân Phương gật gù:
- Ôi dào! Chớ có nói trước nha cô bạn nhỏ. Ghét thương- thương ghét cách
nhau không xa lắm đâu. Chỉ "một giậu mồng tơi xanh rờn" thôi đấy.
Tưởng Quỳnh gầm gừ:
- Nhưng giậu mồng tơi của ta, mồng tơi thì ít mà kẽm gai thì dầy đặc đó.
Xuân Phương khoát tay:
- Khi đã yêu nhau thì vạn lý trường thành cũng vượt tuốt, sá gì cái hàng rào
kẽm gai xoàng xĩnh ấy. Ngại một điều là lúc đó co người cảm động... động đến
mức chặt không đứt, bứt không rời, phơi không khô, chụm không cháy thôi.
Biết bạn ám chỉ mình Tưởng Quỳnh đỏ mặt càu nhàu:
- Chuyên đoán mò, nghĩ bậy, nói trớt quớt.
Run chân, Xuân Phương hất mặt lên trông thật "du côn":
- Tạm chấp nhận là hiện tại ta nói bậy, nhưng đoán có thể đúng và nghĩ chưa
chắc sai. Bởi với tương lai, ta có quyền ước mơ, hy vọng... Còn khẳng định nó
ra sao ư? Hạ hồi phân giải, bạn ạ.
Thấy Xuân Phương cứ đứng ì ra đó lẩn quẩn chuyện Khánh Quân mãi,
Tưởng Quỳnh cộc lốc:
- Này! Có về không thì bảo? Hay ta gọi xích lô nhé?
- Ơ... Ơ... đừng giở quẻ nhạ - Xuân Phương hốt hoảng kêu lên - Hứa với
"tam nương" đưa nhỏ đi đến nơi về đến chốn. Nếu nhiệm vụ không hoàng
thành, ta sẽ bị bọn chúng cắt... lương thực sao.
Tưởng Quỳnh thản nhiên:
- Ăn ít vừa đỡ hoa tốn, vừa được gầy trơ xương theo model là nhất rồi.
Xuân Phương xụ mày:
- Ta sống để mà ăn, chư không phải ăn để mà sống đâu. Dụ khị để ta nhường
cho nhỏ xơi no nê à? Còn khuya! - Vỗ lên yên xe, Xuân Phương goi giật - Lên
xe đi, đừng kiêu kỳ làm giá nữa, cô Hai nhà họ Triệu.
Liếc Xuân Phương một cái sắc lẻm, Tưởng Quỳnh chì chiết:
www.thuvien24.com
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM
www.phuonghong.com www.taixiu.com 45
- Mai mốt ta khỏi thèm nhờ nhỏ. Tự ta lái xe lấy, chừng ấy xem ai nài nỉ ai
cho biết.
Đón cái liếc dài của bạn, Xuân Phương vừa nổ máy xe, vừa ngheu ngao bài
thơ con có theo điệu Vân Tiêu:
"Mắt em là chị dao phay
Xoay qua xoay lại, hạ ngay tim chàng.
Mắt em là nàng dao bầu
Cứa lên cứ xuống nát nhầu tim anh"
Đang tức mình mà nghe như vậy Tưởng Quỳnh không dằn được, cô bật cười
khanh khách. Rồi cả hai cùng hét lên mặc cho người đi đường nhìn theo với ánh
mắt lạ lùng:
"Dừng chân trên bến khi chiều nắng chưa phai
Từ xa thấp thoáng muôn tà áo tung bay
Nếp sống vui tươi nối chân nhau đến nơi này.
Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi, Sài Gòn ơi... "
Chỉ còn bốn hôm nữa là ngày giổ mẹ Tưởng Quỳnh, thế mà bà vú vẫn không
nghe Tưởng Quỳnh đá động gì đến việc tổ chức về Sài Gòn. Nên tối đó, trước
khi đi ngủ, vú già đã nhắc nhở Quỳnh:
- Con nhớ hôm nay là mồng mấy không Quỳnh?
- Nhớ chứ vú - Tưởng Quỳnh thản nhiên - Hôm nay là mồng sáu tháng mười,
còn bốn hôm nữa là giỗ mẹ.
- Vậy con đã hứa với cậu Triệu Hoàng thế nào, con quên rồi hả?
- Bóc một múi măng cụt ngọt lịm cho vào miệng, Tưởng Quỳnh nhoẻn
miệng cười:
- Chơi vài hôm nữa cũng còn kịp chán. Thật vú nhé, chỉ nghĩ đến việc về
ngôi nhà ấy thôi, là con cảm thấy ngột ngạt, khó thở kinh khủng. Con thích chơi
với vú hơn, thế mà vú cứ đuổi con hoài, chán ghệ - Tưởng Quỳnh dẩu môi
phụng phịu.
Bà vú dịu dàng:
www.thuvien24.com
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM
www.phuonghong.com www.taixiu.com 46
- Nhà con, sao vú lại đuổi. Nhưng suốt tháng nay, nhìn ba con lên xuống cực
khổ, vú thấy bất nhẫn vô cùng.- Liếc Tưởng Quỳnh, bà nói tiếp Đù gì cũng là
cha, con không tội, không thương cậu ấy sao?
Tưởng Quỳnh cụp mắt xuống:
- Thương thì có thương, nhưng tội thì không vú ạ. Ai bảo cha chẳng chung
thuỷ cùng mẹ. Mẹ mới mất chưa được bao lâu, ba đã vội quên tất cả, rước người
ta về bạc đãi con gái mình. Thử hỏi ông yêu vợ thương con ở điểm nào chứ?
- Con lại bắt đầu nói bướng nữa rồi - Lắc đầu, bà vú chép miệng - Đừng vậy
con ạ. Con phải biết rằng, thường người đàn ông muốn nên sự nghiệp thì phải
có người đàn bà cận kề bên cạnh để được an ủi, thông cảm, nương tựa lẫn ban
phát. Nếu không, họ sẽ cảm thấy cô đơn và mọi việc làm của họ trở nên vô vị,
nhàm chán.
- Còn con đây chỉ - Tưởng Quỳnh khó chịu - Con cũng thương ba vậy?
Xua tay, vú già phì cười trước sự ngây thơ của cô chủ nhỏ:
- Nghĩa cha con, tình vợ chồng tuy là vấn đề tình cảm, cùng thiêng liêng cao
quý như nhau, nhưng không thế nào thay thế hay nhấp nhằng làm một được - Bà
vú thở dài - Khi nào làm vợ, làm mẹ con sẽ hiểu và thông cảm cho cha mẹ mình
ngay.
Tưởng Quỳnh xịu mặt:
- Nhưng trước khi bà ta về sống chung, con chưa từng bị đòn bao giờ cả.
Bà vú hóm hỉnh phán gọn:
- Tại lúc nhỏ, con ngoan ngoãn dễ bảo, còn bây giờ ngang tàng, bướng bỉnh,
no đòn là phải rồi.
Tưởng Quỳnh giãy nảy:
- Vú bênh họ, bỏ con à? Con không đồng ý đâu. Con giận vú cho xem.
Bà vú cười hiền:
- Thế thì vú càng thích nữa là khác. Vì chỉ có cách đó, con mới chịu theo vú
về thăm nhà.
- Vú đáng ghét. Không thèm nói chuyện với vú nữa.- Đứng phắt dậy, Tưởng
Quỳnh vùng vằng - Con đi ngủ trước đây.
Lắc đầu, bà vú mỉm cười:
www.thuvien24.com
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM
www.phuonghong.com www.taixiu.com 47
- Ừ, thôi vào ngủ để mai thức sớm trông hàng cho vú nhé.
Nghe vú nhắc đến nhiệm vụ của mình vào ngày mai, Tưởng Quỳnh nghiêng
đầu đập gót chân vào:
- Xin Tuân lệnh!
- Liệu được không đó cô Hai?
Tưởng Quỳnh hếch mũi:
Đĩ nhiên là phải được rồi. Con bán hàng thì vú cứ yên tâm. Một là đắt, hai là
ế hàng mang về... mai bán tiếp. Miễn sao khi dự tiệc cưới xong, vú nhớ quà cho
con là đủ.
Bà vú nhíu mày:
- Hay đóng cửa nghĩ một hôm nghen Quỳnh?
- Khỏi vú ơi. - Tưởng Quỳnh gạt phắt - ngồi nhà một mình, buồn lắm. Ra
đấy đông người qua lại, quậy cho vui.
Tờ mờ sớm hôm sau, dù cơn buồn ngủ chưa tan, Tưởng Quỳnh vẫn cố ngồi
dậy chuồn người ra khỏi chăn, rời giường trong luyến tiếc.
Đang lui cui trên bếp, thấy Tưởng Quỳnh bước xuống, bà ngạc nhiên:
- Sao không ngủ thêm chút nữa đi Quỳnh? Còn sớm mà. Bao giờ đi, vú sẽ
gọi.
Áp hai tay lên má, Tưởng Quỳnh cười khẽ:
- Lần đầu tiên "xông trận" một mình, con cần có thời gian chuẩn bị chứ.
Chẳng hiểu do trái cây tươi ngon hay chính bởi cô bán hàng duyên dáng, mà
trái cây của bà vú hôm nay đông khách lạ lùng. Khi ánh nắng chiếu những tia
vàng rực xuyên qua kẽ lá thì các giỏ trái cây lúc sáng đầy ắp giờ đã vơi đi, vơi
đi rất nhiều. Chú Thành phụ việc xuýt xoa:
- Cô Quỳnh giỏi thật! Buôn bán có kém ai đâu.
Chặm nhẹ những giọt mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương, Tưởng Quỳnh thở
hắt ra:
- Công việc tưởng chừng nhẹ nhàng lại làm tôi mệt phờ cả người. Có lẽ phải
dọn dẹp nghỉ sớm thôi chú Thành à. Lạy trời! Cầu cho khách hàng đừng ai đến
mua nữa.
www.thuvien24.com
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM
www.phuonghong.com www.taixiu.com 48
Hình như ông trời còn ham vui đã bỏ ngai vàng rong chơi khắp nơi phiêu
lãng cùng người đẹp nào đó, nên lời van vái của Tưởng Quỳnh chẳng được ông
"phê chuẩn". Một chiếc xe con bám đầy bụi đỗ xịch trước cửa. Từ trên xe bước
xuống là một cô gái ăn mặc sang trọng. Ghé mắt vào, cô ta gọi lớn bằng giọng
hách dịch:
- Có còn măng cụt và nhãn ngon không chị bán hàng?
Dù rất tức ông trời chẳng chiều lòng người và dù rất khó chịu trước thái độ
kẻ cả của người mua, Tưởng Quỳnh vẫn cố nén lòng đon đả:
Đạ, mời chị vào ạ.
Nhưng khi nhìn cách chọn hàng của chị ta, Tưởng Quỳnh bực bội vô cùng.
Chưa biết tính sao thì đã có tiếng gọi từ bên ngoài:
- Ái Lan à! Sao lâu thế em? Nhanh lên đi! Trưa lắm rồi đấy.
Thanh âm khá ngọt ngào và cũng khá quen thuộc. "Ai thế nhỉ?" Tưởng
Quỳnh ngẩng phắt mặt lên, rồi cúi xuống cũng nhanh không kém.
- "Ôi chao! Lại là hắn ử"
Lời bác sĩ Trí hôm nào ở bệnh viện bỗng vang lên trong đầu cô:
- "Còn nhỏ chẳng lo học hành, yêu đương chi sớm để đến nỗi phải thất tình
tự tử vậy, hả cô bé?"
Trán Tưởng Quỳnh nhăn tít khi nhận ra người đàn ông ấy là Khánh Quân.
"Quả đất tròn thật! Đây là cơ hội tốt nhất để mình lấy lại món nợ mà hắn ta
đã vaỵ Nhưng bằng cách nào nhỉ?"
Những ngón tay đỏ chót của cô gái tên Ái Lan vẫn tiếp tục di chuyển trên
các giỏ trái cây. Sau đó, cô ta đứng lên:
- Chẳng được tươi lắm. Hay là ta sang hàng bên cạnh, Khánh Quân nhé.
Phải, gã đàn ông ấy chính là Khánh Quân. "Hừ! Đáng ghét" Tưởng Quỳnh
bĩu môi. "Để xem hắn ta xử sự thế nào?"
Chau mày, Khánh Quân nói nhỏ vào tai Ái Lan:
- Làm thế kỳ lắm em ạ. Mình đã lựa chọn nãy giờ, em muốn người ta mắng
sao?
www.thuvien24.com
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM
www.phuonghong.com www.taixiu.com 49
Không hiểu cớ gì Tưởng Quỳnh có cảm giác nhẹ nhõm: "Hắn ta xem ra cũng
biết điều đấy chứ."
Ái Lan bực bội:
- Thích thì mua, không thích thì thôi, tội chi phải sợ.
Khánh Quân vẫn từ tốn thuyết phục cô bạn gái:
- Nhưng có đáng là bao. Cứ mua lấy một số rồi sang kia mua tiếp cũng được
vậy. Ái Lan! Nghe anh đi mà.
Ái Lan nhún vai cười khẩy:
- Sang hàng khác mua là hẳn rồi, nhưng đem ba thứ héo khô này về nhà làm
gì? Phí tiền lại phí sức, không chừng họ còn cười vào mặt kẻ điên tiền nữa đó.
Dứt câu, Ái Lan ngoe nguẩy bỏ đi. Khánh Quân thở dài:
- Thôi được, em không mua, anh muạ Này, cô bé! Bao nhiêu, tính tiền giùm
đỉ - Khánh Quân vẫy tay.
Nón vẫn che nghiêng, Tưởng Quỳnh cộc lốc:
- Tôi không bán.
Ngỡ mình nghe nhầm, Khánh Quân gặng hỏi lại:
- Cô vừa nói gì?
Tưởng Quỳnh khó chịu, cô dằn từng tiếng một:
- Tôi xin nhắc lại: Tôi không bán. Tôi không thích bán cho vợ chồng ông
nữa, ông nghe rõ chưa?
Khánh Quân chưng hửng:
- Tại sao?
Tưởng Quỳnh lạnh lùng:
- Chẳng sao hết. Chỉ vì tôi hết hứng thú để buôn bán, thế thôi. Giờ tôi phải
về, mời ông đi cho.
Đã ra đến cửa, nghe Tưởng Quỳnh đốp chát với Khánh Quân, Ái Lan tái mặt
quay người lại:
www.thuvien24.com
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM
www.phuonghong.com www.taixiu.com 50
- Cô kia! Cô mua bán kiểu gì lạ đời thế? Vừa vô duyên, vừa mất lịch sự, ăn
nói cộc lốc, ngang tàng. Hừ! Cho không tôi còn chưa lấy nữa là bán.
Giọng Tưởng Quỳnh đều đều, tửng tửng:
- Chị có nhớ câu tục ngữ dân gian ta thường nói không: "Đi với bụt mặc áo
cà sa, đi với ma mặc áo giấy" Tôi bán hàng cũng không khác gì làm dâu trăm
họ. Ai thế nào, tôi đáp tình thế đó. Vui lòng khách đến vừa lòng khách đi mà. -
Nhếch nhẹ môi, Tưởng Quỳnh thẳng thừng - Tôi chỉ bất lịch sự với những hạng
người cần phải có thái độ như thế. Mong chị thông cảm cho.
Mặt Ái Lan đã tái, giờ lại càng thêm tối:
- Cô... cô dám...
Tưởng Quỳnh độp ngay một câu rất ư nhẹ nhàng:
- Có gì mà không dám. Người khác dám thì tôi sợ gì?
- "Cô bán hàng này ghê thật!" - KHánh Quân nhủ thầm - "Nhưng rõ ràng là
Ái Lan đã có lỗi trước". Nghĩ thế nên Khánh Quân dịu giọng:
- Ái Lan! Em nên ra xe trước đi.
Nghĩ là Khánh Quân đồng tình với mình, Ái Lan vội níu tay anh ngoa ngoắt:
- Hừ! Quê mùa, nghèo nàn thế kia mà cũng học đòi kiêu kỳ. Thôi, mình đi
anh.
Gạt tay Ái Lan ra, Khánh Quân nghiêm giọng:
- Anh nói rồi, em ra xe trước chờ anh.
Ngẩn người, Ái Lan gắt lớn:
- Anh định ở lại đây làm gì? Nài nỉ cô ta à? Khánh Quân à! Đâu đáng để ta
phí lời như thế.
Khánh Quân nhăn mặt:
- Anh xin em mà Ái Lan.
Ái Lan xụ mặt, vùng vằng bỏ đi, chỉ còn lại mình Khánh Quân đứng đó và...
Tưởng Quỳnh.
Bao chí khí anh hùng rơm bỗng dưng biến mất và chẳng hiểu vì sao, Tưởng
Quỳnh lại nghe hồi hộp lạ. Một thứ cảm giác mà Quỳnh chưa từng có bao giờ
www.thuvien24.com
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM
www.phuonghong.com www.taixiu.com 51
khi ở bênh cạnh một người đàn ông. Bàn tay cô đang ngọ nguậy chùm bòn bon,
bỗng run lên khi nghe tiếng chân Khánh Quân bước lại gần.
- "Quái quỷ thế! Hắn ta là kẻ thù không đội trời chung... Nhà của mình mà.
Tưởng Quỳnh! Nhỏ thật đúng là anh hùng rơm."
Tiếng chân vẫn gõ nhẹ, Tưởng Quỳnh cuống quýt:
- "Này, đừng nha! Đừng đến gần tôi nữa nhạ Nếu không tôi sẽ... sẽ chạy
đấy."
Cũng may cho Tưởng Quỳnh, Khánh Quân đã đứng lại. Một khoảng cách
vừa đủ để Tưởng Quỳnh có thế ngồi lại, không cần phải trốn tránh và tim... thì
đã thôi run.
Vẫn im lặng. Một lúc sau, Khánh Quân mới nghiêng đầu trầm giọng:
- Cô bé giận ư?
- Giận những người không đáng giận chỉ thêm bận trí mình thôi. - Tưởng
Quỳnh cong môi bên vành nón.
- Cô bé à! Bạn tôi tính hay nóng nảy, bộp chộp, thiếu mềm mỏng, cho tôi xin
lỗi nhé.Còn đây - Đặt nhẹ một xấp tiền xuống bàn, Khánh Quân nói tiếp - Xem
như tôi đền bù thiệt hại cho cô ấy.
Tưởng Quỳnh chưa kịp phản ứng thì Khánh Quân đã quày quả trở ra. Tưởng
Quỳnh bối rối chạy theo:
- Ông à! Tôi không nhận đâu. Ông hãy...
Bất thần, Khánh Quân xoay người lại, Tưởng Quỳnh bối rối định sụp nón,
nhưng đã muộn...
Khánh Quân sững sờ. Dù cô gái đang đứng trước mặt Khánh Quân hoàn toàn
khác hẳn với cô gái "eo sèo" hôm nào trong bệnh viện, nhưng Khánh Quân
không thể nào nhầm lẫn được, bởi "đôi mắt đen tròn thương thương quá đi
thôi".
Đôi mắt ấy đã vương vấn anh suốt những ngày qua, muốn quên lại càng
thêm nhớ. Dầu bên cạnh anh luôn có đôi mắt nồng nàn hơn, say đắm ngây ngất
hơn. Và chẳng hiếu sao bây giờ đây, trái tim Khánh Quân chợt như trĩu nặng,
anh lắp bắp, giọng khô khốc:
- Là... là cô ư?
Biết không tránh được nữa, Tưởng Quỳnh hất mặt:
www.thuvien24.com
Tác giả: Hồng Phượng GÓT HỒNG XA XĂM
www.phuonghong.com www.taixiu.com 52
- Thì đã sao?
Không chú ý đến cử chỉ gây hấn của Tưởng Quỳnh, Khánh Quân ôn tồn:
- Vì cớ gì cô lại trốn viện?
Tưởng Quỳnh hậm hực:
- Ông muốn biết lắm hả? Có chi lạ đâu. Bởi tôi không có can đảm chường
mặt ra cho mọi người xem "cô gái bị tình phụ, đâm đầu vào xe tự tử" thôi.
Khánh Quân nghệch mặt, sau đó như chợt nhớ, anh bật cười:
- À! Thì ra thế. Nhưng tôi không cố ý đâu. Vui miệng vậy mà.
Tưởng Quỳnh nghiến răng:
- Đế được vui miệng, đâu cần phải dựng đứng câu chuyện nhằm bôi nhọ
người ta như thế?
Khánh Quân lúng túng phân trần:
- Thật lòng hôm ấy, vì giận các cô theo giữ riết tôi mãi ở bệnh viện, nên tôi
nói cho đã nự Xem như tôi sai, tôi thành tâm xin lỗi.
Tưởng Quỳnh cười khẩy:
- Không phải "xem như" mà thật sự là như vậy. Còn việc xin lỗi... - Tưởng
Quỳnh bĩu môi khinh khỉnh - Tôi đâu có
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- gothongxaxam02.pdf