“Có con gái như có bom nổ chậm
trong nhà” –Hàm ý câu nói có lẽ
xuất phát từ nỗi lo con gái “tầm
bậy” rồi làm xấu mặt gia đình.
Nhiều bậc cha mẹ đã quản lý con
rất chặt, nhiều khi theo dõi, đọc
trộm nhật ký, rầy la con vô cớ. Đó
chưa phải cách thực sự tâm lý mang
lại “sức đề kháng” cho con.
6 trang |
Chia sẻ: ngocly | Lượt xem: 1442 | Lượt tải: 0
Nội dung tài liệu Nói với con gái, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Nói với con gái
“Có con gái như có… bom nổ chậm
trong nhà” – Hàm ý câu nói có lẽ
xuất phát từ nỗi lo con gái… “tầm
bậy” rồi làm xấu mặt gia đình.
Nhiều bậc cha mẹ đã quản lý con
rất chặt, nhiều khi theo dõi, đọc
trộm nhật ký, rầy la con vô cớ. Đó
chưa phải cách thực sự tâm lý mang
lại “sức đề kháng” cho con.
Thay đổi trong cơ thể
Chị Hoa có cô con gái đang vào tuổi dậy thì. Con bé mới
ngày nào còn vô tư vòi mẹ tiền ăn quà nay bỗng dưng…
thích soi gương ngắm nhìn cơ thể, có lúc lại nhoẻn cười
một mình.
Mới đầu chị khá lo, nhưng sau nghe chị bạn khuyên: “Em
cứ nhỏ nhẹ gần gũi con, chia sẻ với con những hiểu biết,
kinh nghiệm mình đã trải qua. Con nó khi thấy sự đồng
cảm, chia sẻ nhẹ nhàng của mẹ chắc chắn sẽ yên tâm bước
vào tuổi dậy thì với những biến đổi trong cơ thể một cách
thoải mái”.
Chị Hoa về nhà “thực tập” ngay. Chị gần gũi con, nhỏ to
tâm sự, nói gần nói xa về cái thời 14 -15 của mình. “Hồi
mẹ bằng con bây giờ tự dưng có những biến đổi lạ lắm.
Nhất là lần đầu có kinh, lo lắng đến mất ngủ. Mẹ còn giấu
bà ngoại đem… thủ tiêu “vật chứng”.
Nhưng đó không phải là bệnh con gái ạ, chuyện bình
thường thôi. Khi người ta bắt đầu thành thiếu nữ, buồng
trứng hoạt động, và theo chu kỳ mỗi tháng trứng sẽ rụng
một lần nếu không được thụ tinh. Khi đó sẽ có hiện tượng
chảy máu… Con cứ yên tâm nhé”.
Sự cởi mở chân thành và gần gũi đúng lúc của chị Hoa đã
giúp cô con gái yên tâm và đỡ ngại hơn nhiều. Có khi cô bé
còn rủ mẹ đi mua… “phụ tùng” cho tuổi dậy thì nữa.
Chị Minh Nguyệt, cũng từng là “bác sĩ” riêng của con gái,
bộc bạch: “Mình là mẹ mà ngại không nói với con những
biến đổi cơ thể tuổi mới lớn thì ai nói? Mà không nói thì
sao con biết được. Rồi nó sẽ lo lắng, tìm hiểu những thông
tin ở đâu đâu…”
Ngay khi con gái sắp bước vào tuổi dậy thì với những thay
đổi trong nói năng, có đôi chút bốc đồng, chị Nguyệt đã
mua ngay sách dành cho tuổi mới lớn về xem, đọc hiểu và
bắt đầu làm “chuyên gia” cho con gái.
Chị bớt la mắng con như lúc con còn nhỏ, vì hiểu con đang
thích thể hiện mình là người lớn. Đồng thời, chị nói cho
con những biểu hiện cơ thể khi bước vào tuổi dậy thì. Con
gái nghe, hiểu và bắt đầu kể cho chị nghe khi mình có kinh,
khi cơ thể thay đổi và chính chị là “bác sĩ” giúp con gái vệ
sinh, chăm sóc sức khỏe.
Rung cảm đầu đời
Chị Ngọc cũng là người chọn dạy con tuổi cập kê bằng
cách nói nhỏ, bày dạy cho con những biện pháp phòng
ngừa bệnh phụ khoa, bệnh qua đường tình dục, thậm chí
phòng tránh thai.
Chị cho biết: “Chúng ta cứ nghĩ nói những điều đó với con
là “vẽ đường cho hươu chạy”, còn cấm con tiếp xúc với
những cụm từ tình dục, bao cao su… Nhưng càng cấm con
nó càng tò mò, rồi có khi lại… thử. Thử trong khi không
biết một tí gì về kiến thức giới tính quả là nguy!”.
Vì lẽ đó, chị Ngọc quyết định làm “chuyên gia tư vấn” tâm
sinh lý cho con. Chị không lục cặp, không xem trộm nhật
ký của con mà quan sát những thay đổi trong tính tình, ví
như con hay mơ mộng, hay có những lúc “suy tư” bất
thường… từ đó chị dành thời gian rảnh rỗi để nhỏ to tâm
sự.
Chị hỏi: “Có phải con đang thích bạn trai nào không?”.
Tiếp đó chị chia sẻ “con gái đôi lúc thích bạn khác giới là
bình thường, hồi xưa mẹ cũng vậy” cho con thấy mình
cũng là… đồng minh, rồi sau đó phân tích: “Tuy nhiên, bây
giờ con còn đi học. Những “rung rinh” đầu đời ấy có thể
nuôi dưỡng nhưng đừng “sống chết” với nó. Con nên nói
với bạn cùng lo học, cùng tiến, con ạ”.
Chị Ánh Dương cũng đồng quan điểm: “Nói cho con hiểu
để chúng tự điều tiết, phòng tránh “tai nạn”. Vậy tốt hơn là
mình cứ nơm nớp lo sợ, quản lý, hoặc có lúc vi phạm đời tư
của con. Tuổi mới lớn, con cái cần bố mẹ chia sẻ, thông
cảm, chỉ dạy cho chúng như những người bạn…”.
Đừng sợ “vẽ đường cho hươu chạy”, vì đằng nào bọn trẻ
đến tuổi cũng sẽ “chạy” thôi. Thà vẽ cho đúng đường còn
hơn để chúng quàng xiên vào bụi rậm, hậu quả càng khó
lường!
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- noi_voi_con_gai_4375.pdf