Trong quá trình nghiên cứu về nhà nước, nhiều học giả đã quan tâm tới việc tìm
kiếm câu trả lời cho các câu hỏi: Nhà nước xuất hiện ở đâu? Từ khi nào? Nhà
nước là do ai lập ra? Vì sao nhà nước xuất hiện? Song việc lýgiải những vấn đề
trên rất khác nhau giữa các nhà nghiên cứu nên có khá nhiều quan điểm khác nhau
về nguồn gốc nhà nước. Bài viết này sẽ đề cập một cách khái quát đến một số
quan điểm về nguồn gốc nhà nước.
Thứ nhất, quan điểm thần quyền cho rằng nhà nướccó nguồn gốc thần thánh. Các
nhà tư tưởng theo quan điểm này lý giải rằng nhà vua -người đứng đầu nhà nước
là do thần thánh sinh ra, là sự hoá thân của thần thánh trên trần thế và quyền cai trị
dân chúng của họ cũng là do thần thánh ban cho, họ được coi là “Thiên tử”,
“Thiên hoàng”, người thay Trời trị dân. Vì vậy, các nhà vua phải được tôn thờ và
được tuyệt đối phục tùng như thần thánh. Ví dụ: “Trong các tài liệu cổ Ai cập,
Chúa Trời đã từng nói với Hoàng đế Ramgiêsu II rằng: “Ta là cha của con Ta
trao cho con sứ mệnh của trời đất để con cai quản ””.
21 trang |
Chia sẻ: maiphuongzn | Lượt xem: 1438 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem trước 20 trang nội dung tài liệu Một số quan điểm về nguồn gốc nhà nước, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
MỘT SỐ QUAN ĐIỂM VỀ NGUỒN
GỐC NHÀ NƯỚC
Trong quá trình nghiên cứu về nhà nước, nhiều học giả đã quan tâm tới việc tìm
kiếm câu trả lời cho các câu hỏi: Nhà nước xuất hiện ở đâu? Từ khi nào? Nhà
nước là do ai lập ra? Vì sao nhà nước xuất hiện? Song việc lý giải những vấn đề
trên rất khác nhau giữa các nhà nghiên cứu nên có khá nhiều quan điểm khác nhau
về nguồn gốc nhà nước. Bài viết này sẽ đề cập một cách khái quát đến một số
quan điểm về nguồn gốc nhà nước.
Thứ nhất, quan điểm thần quyền cho rằng nhà nước có nguồn gốc thần thánh. Các
nhà tư tưởng theo quan điểm này lý giải rằng nhà vua - người đứng đầu nhà nước
là do thần thánh sinh ra, là sự hoá thân của thần thánh trên trần thế và quyền cai trị
dân chúng của họ cũng là do thần thánh ban cho, họ được coi là “Thiên tử”,
“Thiên hoàng”, người thay Trời trị dân. Vì vậy, các nhà vua phải được tôn thờ và
được tuyệt đối phục tùng như thần thánh. Ví dụ: “Trong các tài liệu cổ Ai cập,
Chúa Trời đã từng nói với Hoàng đế Ramgiêsu II rằng: “Ta là cha của con… Ta
trao cho con sứ mệnh của trời đất để con cai quản…””.
Trong Bộ luật Manou của ấn Độ cổ đại đã viết về nhà vua như sau: “Vua được tạo
ra từ những phần của các vị thánh siêu đẳng này… Người là vị thánh tối cao mang
hình người”. Hoặc Đức Vua Hammurabi của Babylone cổ đại, trong phần mở đầu
của bộ luật mang tên ông đã viết: “Ta Hammurabi, một mục sư được thần Enlin
lựa chọn… kẻ nối dõi của các Đế vương do thần Xin tạo ra. Mácđúc gọi ta lên cai
trị nhân dân và mang đến cho đất nước cuộc đời hạnh phúc… Khi Mácđúc cử ta
thống trị muôn dân một cách công bằng và chính nghĩa truyền khắp đất nước và
tạo ra hạnh phúc cho nhân dân”. Rõ ràng, đây là một quan điểm hoàn toàn duy tâm
về nguồn gốc của nhà nước.
Thứ hai là quan điểm cho rằng nhà nước hình thành trên cơ sở sự phát triển tự
nhiên của các gia đình, là sản phẩm của tự nhiên. Chẳng hạn, Aristote - đại diện
điển hình của quan điểm này - luận giải rằng con người sẽ không thể tồn tại được
nếu không kết hợp lại với nhau giống như sự kết hợp giữa giống đực và giống cái
để duy trì nòi giống trong các sinh vật khác, điều đó không thông qua một sự lựa
chọn mà chỉ do sự thôi thúc có tính chất bản năng. Do đó xã hội đầu tiên là xã hội
giữa đàn ông với đàn bà trong một gia đình và sau đó là xã hội của nhiều gia đình
được tạo nên do sự thuận lợi lẫn nhau và sự bền vững của chúng, được gọi là cái
làng và cái làng một cách tự nhiên nhất là gồm có tổ tiên và các con cháu của một
gia đình. Sau đó, mỗi gia đình lại trở thành một cái nhánh của gia đình lớn, được
chỉ huy bởi một người già nhất, vì thế mà các thành bang đầu tiên đã được cai trị
bởi các nhà vua.
“Và khi nhiều làng như vậy hoàn toàn hợp nhất với nhau ở mọi khía cạnh thì tạo
thành một xã hội, xã hội ấy chính là một thành bang bao gồm trong bản thân nó,
nếu tôi có thể nói như vậy, mục đích và sự hoàn hảo của chính quyền: trước tiên
có thể đặt nền móng cho cuộc sống của chúng ta, tiếp đó chúng ta có thể có cuộc
sống hạnh phúc. Vì lý do đó, mỗi thành bang về nguồn gốc phải là sản phẩm của
tự nhiên… và con người về bản chất là một động vật chính trị…”. “… mỗi thành
bang được tạo nên bởi các gia đình và mỗi gia đình lại là một bộ phận hợp thành
nên nó”. Aristotle còn luận giải thêm rằng do sự thúc đẩy tự nhiên mà con người
liên kết với nhau một cách tự nguyện tạo thành thành bang vì theo cách đó mỗi
người có thể tìm thấy những lợi ích lớn nhất.
Ông viết: “Như chúng ta đã biết, mỗi thành bang là một xã hội và mỗi xã hội đều
được tạo thành bởi một số lợi ích nhất định, vì điều không thể chối cãi được là
động cơ của tất cả các hoạt động của con người là vì lợi ích”. Nhờ có khả năng
nói mà con người là động vật có tính xã hội, có khả năng giao tiếp cao hơn các
động vật khác.
Ngoài ra, con người còn khác với tất cả các động vật khác là họ có khả năng nhận
thức điều tốt và điều xấu, công bằng và bất công và những quan điểm chung về
vấn đề đó đã tham gia vào việc làm hình thành nên gia đình và thành bang, cho
nên điều tồi tệ nhất đối với tất cả mọi người là không có luật pháp và công lý. Do
phải tìm sinh kế mà hình thành nên việc quản lý gia đình vì nếu không có sự quản
lý đó thì không thể sống và sống tốt được, thành bang cũng tương tự như vậy nên
sẽ có người quản lý và người bị quản lý, người cai trị và người bị cai trị.
Điều đó là tự nhiên, bởi vì: “Cũng là từ tự nhiên đã tạo ra một số người được ra
lệnh và một số khác phải phục tùng, để mỗi người đạt tới sự an toàn lẫn nhau giữa
họ; một người được phú cho khả năng trí tuệ để suy nghĩ và đắn đo suy tính trước
thì phù hợp với tự nhiên phải là người cao hơn và là người cai trị, trong khi anh ta
là người ưu tú thì làm cho những người khác chỉ đơn thuần là người nô lệ, tiếp
sau đó trạng thái khác nhau giữa ông chủ và nô lệ là thuận lợi như nhau cho cả
hai bên”. Song gia đình khác với nhà nước ở chỗ “Chính quyền trong gia đình là
quân chủ, vì đó là cái chiếm ưu thế trong mỗi gia đình; nhưng trạng thái chính trị
là chính quyền của những người tự do và bình đẳng”.
Như vậy, theo Aristote, nhà nước ra đời trên cơ sở sự liên kết tự nhiên và tự
nguyện giữa mọi người vì lợi ích của mỗi người và vì lợi ích chung, Sở dĩ con
ngời có thể liên kết với nhau thành các cộng đồng, các xã hội như gia đình, làng
xóm và thành bang là vì họ có khả năng nói nên họ có khả năng giao tiếp cao hơn
các động vật khác và là động vật có tính xã hội.
Ngoài ra còn vì con người có khả năng nhận thức điều tốt và điều xấu, công bằng
và bất công và có quan điểm chung về những điều đó. Sự xuất hiện của nhà nước
là trực tiếp từ nhu cầu quản lý cộng đồng, quản lý xã hội, vì nếu không có sự quản
lý thì con người không thể sống và sống tốt được, không có sự an toàn cho mọi
người, do đó, sự xuất hiện của nhu cầu quản lý cũng là tự nhiên, là lẽ đương nhiên.
Trong quan hệ quản lý thì bao giờ cũng phải có người quản lý và người bị quản lý,
người ra lệnh và người phục tùng mệnh lệnh. Trong gia đình thì chủ gia đình là
người quản lý, còn trong thành bang thì những người được phú cho khả năng trí
tuệ ưu tú hơn người phải được đặt cao hơn, là người cai trị và những người khác sẽ
là người bị cai trị, là nô lệ và chính quyền chỉ là của những người tự do và bình
đẳng.
Quan điểm này của Aristote về sau được kế thừa bởi nhiều học giả như Ciceron,
Jean Bodin… Điểm hợp lý của quan điểm này là cho rằng nhà nước xuất hiện từ
nhu cầu quản lý xã hội, bảo vệ an toàn cho mọi người và bảo vệ lợi ích chung.
Song nếu dựa vào quan điểm của Học thuyết Mác – Lênin thì đây không phải là
quan điểm hợp lý về nguồn gốc của nhà nước. Điểm hạn chế lớn nhất của quan
điểm này là nó đã được sử dụng để biện minh cho sự bất bình đẳng, sự nô dịch và
thống trị con người trong xã hội, coi đó như một điều tự nhiên, tất yếu.
Thứ ba, quan điểm hợp đồng xã hội cho rằng nhà nước ra đời trên cơ sở một hợp
đồng hay thoả thuận xã hội tự nguyện giữa mọi người trong trạng thái tự nhiên
nhằm bảo tồn cuộc sống, tự do và tài sản của họ, do vậy quyền lực nhà nước là
xuất phát từ nhân dân, do nhân dân uỷ quyền cho nhà nước. Quan điểm này được
đề cập đến bởi rất nhiều học giả như Thomas Hobbe, John Locke, Jean Jacque
Rouseau… Song mỗi người lại lý giải về nguồn gốc nhà nước theo một cách riêng.
Chẳng hạn, Thomas Hobbe (1588 - 1679) cho rằng cái gốc của bản chất con người
là tính ích kỷ, con người sống trong cộng đồng chỉ nhằm lợi ích của riêng mình.
Vì những ham muốn của mình cho nên họ luôn cạnh tranh với nhau. Do có quyền
ngang nhau về tất cả trước mọi vật nên họ thèm muốn tất cả những vật đó; họ có
cùng một khuynh hướng làm hại lẫn nhau nên giữa họ luôn tiềm ẩn mối nguy hiểm
và sợ hãi đối với nhau.
Ông viết: "Sự cạnh tranh trong việc tìm kiếm của cải, danh vọng, quyền bính hay
quyền lực nào đó đã dẫn tới sự tranh giành, thù địch và chiến tranh bởi vì một kẻ
kình địch sẽ đạt được ý muốn của mình bằng con đường sát nhân, quy phục, xua
đuổi hoặc loại trừ kẻ khác." Những ham muốn này đã biến con người thành kẻ thù
của nhau nên trong trạng thái tự nhiên "người với người là chó sói". "Tạm thời con
người sống không có chính quyền chung để chống lại sự sợ hãi của mọi người, họ
ở trong trạng thái được gọi là chiến tranh hay chính là trạng thái chiến tranh của
tất cả mọi người chống lại tất cả mọi người".
Trong thèm muốn và sợ hãi, con người bị tác động bởi sức ép của tự nhiên lúc ấy
là tính ích kỷ theo nguyên tắc nhằm duy trì bản thân và tìm kiếm lại sự an toàn.
Nhưng trong trạng thái tự nhiên, những mệnh lệnh của quy luật tự nhiên là không
bắt buộc. Cho nên, để thoát khỏi "trạng thái tự nhiên" ấy, con người liên kết lại với
nhau bằng một sự thoả hiệp tương hỗ hình thành một liên minh bảo đảm chống sự
hỗn loạn. Sự liên kết đó là nhà nước. Do đó, chỉ khi con người đã bỏ trạng thái tự
nhiên thì pháp quyền xuất hiện. Chính nhà nước làm nảy sinh cái của tôi và cái của
anh, nó bắt buộc phải tôn trọng sở hữu của người khác. Nhà nước được lập ra
nhằm duy trì hoà bình; con người từ bỏ các quyền mà họ giữ ở trạng thái tự nhiên
để hưởng các quyền khác.
Khi tham gia ký kết hợp đồng thành lập nhà nước, con người phải từ bỏ tất cả mọi
quyền tự nhiên của mình và chuyển giao chúng cho nhà nước. Nhưng để nhà nước
tồn tại, một thoả ước giản đơn giữa những con người là không đủ mà phải cần một
sự liên hợp. Những con người không còn sống như những cá nhân độc lập và phân
cách, mà phải hình thành một ý chí. Do đó, họ cũng không giữ lại các quyền làm
tổn hại đến sự liên kết. Tất cả các quyền lực được chuyển cho nhà nước bằng cách
từ bỏ, một mặt là sự kháng cự và mặt khác là sự thủ tiêu việc ủy nhiệm đã trao đi.
Bởi vậy, quyền lực của nhà nước, của vua chúa là tuyệt đối và các thần dân không
có bất cứ quyền hành gì đối với nhà nước.
Sống trong trạng thái nhà nước con người bị giữ trong những liên hệ của một khế
ước đôi.
Qua khế ước đó một mặt các cá nhân liên hợp với nhau, mặt khác là liên hợp giữa
các cá nhân với người mà họ trao cho quyền lực tối cao (chẳng hạn nhà vua) và
phải cam kết phục tùng quyền uy của người đó một cách tuyệt đối và không điều
kiện. Hậu quả của cái điều ước đôi đó làm cho số đông thành một sinh vật duy
nhất, ông gọi đó là Lêviathan (tức là quái vật vạn năng trong kinh thánh). Nhà
nước thay mặt các cá nhân để thực hiện một quyền tối thượng tuyệt đối.
Theo ông, nền quân chủ thích hợp với quyền tối thượng tuyệt đối đó. Việc duy trì
hoà bình đòi hỏi vua phải có một quyền uy đầy đủ như: có quyền lực vô hạn trong
việc ban hành các đạo luật, thu thuế, bổ nhiệm quan chức, tiến hành chiến tranh
hay hoà bình, xử án v.v... Vua không phải phụ thuộc vào một luật pháp nào ngoài
bản thân mình.
Như vậy, theo Thomas Hobbe, quyền lực của nhà nước là một thứ quyền lực nhân
tạo và không giới hạn. Ngay cả suy nghĩ của thần dân cũng phải phụ thuộc vào
người cầm quyền, từ đó, nhà nước có quyền cấm đoán các học thuyết nguy hại đối
với nhà nước và buộc cho các thần dân một hình thức tư duy nào đó. Mọi sự hạn
chế và phân chia quyền lực của người cầm quyền đều nguy hại, bởi lẽ những cái
đó sẽ dẫn tới sự diệt vong của nhà nước và phục hồi "cuộc chiến tranh của tất cả
mọi người chống lại nhau".
Theo Hobbe, nhà nước được tạo thành bởi một sự hỗn hợp đầy đủ của những cá
nhân nhằm thực hiện một quyền tối thượng tuyệt đối. Phân biệt chế độ quân chủ,
quý tộc và dân chủ như những hình thức nhà nước khác nhau, Hobbe ưa thích nền
quân chủ chuyên chế bởi vì nó dường như đảm bảo hoà bình và an ninh cho nhân
dân hơn, nó thích hợp với quyền tối thượng tuyệt đối. Việc duy trì hoà bình đòi
hỏi vua phải có một quyền uy đầy đủ, vua không phải phụ thuộc vào một luật pháp
nào ngoài bản thân mình, dù những luật pháp đó là tự nhiên hay mang tính tôn
giáo tối cao. Ông lên án những mưu toan của nghị viện định hạn chế quyền lực của
quốc vương Anh.
Giống với Hobbe, John Locke (1632 - 1704) cũng cho rằng trước khi có nhà nước
con người sống trong trạng thái tự nhiên. Ở đó mọi người hoàn toàn tự do, bình
đẳng và độc lập với nhau, mỗi người “là chúa tể tuyệt đối của con người và tài sản
của chính anh ta, bình đẳng đến mức tối đa và không bị ai thống trị". Trong trạng
thái đó, mỗi người có hai quyền lực. Một là, làm bất cứ cái gì mà anh ta cho là phù
hợp với sự tự bảo tồn của anh ta và những người khác trong phạm vi cho phép của
Luật tự nhiên, bởi vì luật đó là chung cho tất cả mọi người. Hai là, quyền lực để
chống lại sự xúc phạm và xâm hại của người khác, xét xử và trừng phạt những sự
vi phạm Luật tự nhiên.
Song sự được hưởng những quyền trên và sự sở hữu tài sản của con người rất
không an toàn và không chắc chắn vì chúng luôn luôn bị vi phạm bởi những người
khác và lại thiếu nhiều thứ để bảo đảm cho chúng.
Thứ nhất là ở đó không có một thứ pháp luật được thiết lập ổn định, được biết rõ,
được công nhận và cho phép bởi sự ưng thuận chung, trở thành chuẩn mực của sự
đúng, sai và là tiêu chuẩn chung để giải quyết tất cả các tranh chấp giữa mọi
người.
Thứ hai, trong trạng thái tự nhiên không có những quan toà hiểu biết và công tâm
với thẩm quyền giải quyết tất cả các vụ việc khác nhau theo luật pháp đã được
thiết lập. Vì mỗi người vừa là quan toà, vừa là người thực hiện Luật tự nhiên nên
họ không thể công tâm khi giải quyết các vụ việc của mình.
Thứ ba, ở đó không có một quyền lực thường xuyên để ủng hộ và giúp đỡ một sự
kết án đúng và sau đó đưa bản án vào thực hiện. Những người bị làm tổn hại bởi
một việc bất công nào đó sẽ hiếm khi quên và khi có khả năng, họ sẽ dùng vũ lực
để thực hiện một sự trừng phạt lại nguy hiểm gấp nhiều lần sự gây thiệt hại đó, và
thường là tiêu diệt những người đã gây ra sự bất công ấy.
Như vậy, loài người mặc dù được ban cho tất cả những đặc quyền trong trạng thái
tự nhiên, nhưng vì sống trong những điều kiện xấu như trên nên đã tập hợp lại
thành xã hội. Để bổ khuyết những sự thiếu hụt và những sự không hoàn hảo của
con người khi sống đơn độc nên tự nhiên đã xui khiến họ tìm kiếm sự cộng đồng
và tình bằng hữu với những người khác.
Để thoát khỏi trạng thái tự nhiên, "Cái hoàn cảnh mà tuy được tự do nhưng lại đầy
sự sợ hãi và sự nguy hiểm liên miên", con người đã liên kết với nhau tạo thành xã
hội, thành nhà nước, chuyển giao một phần quyền lực của mình cho nhà nước và
đặt mình dưới quyền thống trị của nó nhằm bảo tồn cuộc sống, tự do và tài sản của
mỗi người.
Locke giải thích thêm: "Những sự bất tiện trong việc thực hiện quyền lực mà mỗi
người có để trừng phạt sự vi phạm của người khác rất không chắc chắn và không
theo quy tắc đã làm cho họ đi tìm sự nương náu dưới những đạo luật đã được thiết
lập của chính quyền để mưu cầu sự bảo toàn cho cuộc sống, tự do và tài sản của
họ. Điều đó đã làm cho họ rất vui lòng chuyển giao quyền lực trừng phạt của mỗi
cá nhân mà vẫn được thực hiện một cách đơn độc cho những người trong số họ
được bổ nhiệm để thực hiện quyền đó theo những nguyên tắc vì xã hội như thế,
hoặc những người được họ uỷ quyền, sẽ phải đồng ý thực hiện quyền lực vì mục
đích đó. Và ở đây chúng ta đã thấy rõ nguồn gốc của cả quyền lực lập pháp lẫn
quyền lực hành pháp cũng như của chính bản thân các chính quyền và các xã
hội".
Qua quan điểm của thuyết hợp đồng hay khế ước xã hội về nguồn gốc nhà nước,
có thể thấy, điểm hợp lý của quan điểm này là ở chỗ nó thừa nhận rằng nhà nước
không xuất hiện ngay từ khi xã hội loài người xuất hiện mà nó chỉ ra đời khi xã
hội đã phát triển đến một giai đoạn nhất định, nhà nước ra đời do nhu cầu quản lý
xã hội, bảo đảm sự an toàn cho mọi người và sự an ninh cho xã hội; nhà nước có
chức năng quản lý xã hội, giữ gìn trật tự, sự ổn định của xã hội và bảo vệ lợi ích
chung của cả cộng đồng. Song điểm bất hợp lý của quan điểm này là ở chỗ nó
không chỉ ra được rằng nhà nước ra đời không chỉ do nhu cầu tổ chức và quản lý
xã hội mà còn do nhu cầu thống trị giai cấp nên ngoài tính xã hội nó còn có tính
giai cấp.
Thứ tư là quan điểm của Học thuyết Mác, quan điểm được coi là khoa học và hợp
lý nhất về nguồn gốc nhà nước. Với cách nhìn duy vật biện chứng, khi nghiên cứu
về sự xuất hiện nhà nước, các nhà kinh điển của Học thuyết Mác đã chỉ ra rằng:
Nhà nước không phải là hiện tượng siêu nhiên hay là sản phẩm của tự nhiên, cũng
không phải là vĩnh cửu và bất biến mà là một phạm trù lịch sử, có quá trình phát
sinh, phát triển và tiêu vong. Nhà nước nảy sinh từ xã hội, là sản phẩm có điều
kiện của xã hội loài người. Nhà nước chỉ xuất hiện khi xã hội đã phát triển đến
một giai đoạn nhất định, giai đoạn có sự phân chia con người thành giai cấp và có
đấu tranh giai cấp. Nhà nước luôn luôn vận động, phát triển và chỉ tồn tại trong xã
hội có giai cấp, nó sẽ tiêu vong khi những điều kiện khách quan cho sự tồn tại của
nó không còn nữa.
Những luận điểm quan trọng về sự xuất hiện nhà nước đã được Frederich Engels
trình bày tập trung trong tác phẩm “Nguồn gốc của gia đình, của chế độ tư hữu và
của nhà nước", sau này được Lênin bổ sung và phát triển trong tác phẩm "Nhà
nước và cách mạng". Theo cách lý giải của các nhà kinh điển, trong lịch sử loài
người “không phải lúc nào cũng đã có nhà nước. Đã từng có những xã hội không
cần đến nhà nước, không có một khái niệm nào về nhà nước và chính quyền nhà
nước cả”. Xã hội không cần đến nhà nước mà Engels nói ở đây chính là xã hội thị
tộc, song tất cả những nguyên nhân và điều kiện dẫn đến sự hình thành những nhà
nước đầu tiên lại nảy sinh ở xã hội này.
Theo Engels, Cộng sản nguyên thuỷ là xã hội có tổ chức đầu tiên của loài người.
Lúc đó, do trình độ phát triển của lực lượng sản xuất còn hết sức thấp kém, công
cụ sản xuất quá thô sơ, kinh nghiệm sản xuất còn ít, sự hiểu biết về tự nhiên và xã
hội mới ở mức sơ khai nên con người luôn cảm thấy sợ hãi và bất lực trước thú dữ
cũng như trước các tai họa do thiên nhiên mang lại. Để kiếm sống và tự bảo vệ
mình, con người phải dựa vào nhau cùng chung sống, cùng chống lại thú dữ, cùng
lao động và cùng hưởng thụ những sản phẩm do lao động làm ra.
Lúc đầu con người sống thành từng bầy người nguyên thủy. Trong bầy người ấy,
do bản năng duy trì nòi giống, quan hệ tính giao xảy ra giữa mọi người đàn ông và
đàn bà với nhau, không phân biệt giữa cha mẹ và các con, giữa ông bà và các cháu
hay giữa anh chị em ruột với nhau. Song con người là thực thể có ý thức và có trí
tuệ nên dần dần, do sự phát triển của nhận thức, họ nhận thấy không thể chấp nhận
quan hệ tính giao giữa những người cùng huyết thống với nhau. Những quy định
cấm quan hệ tính giao giữa những người có cùng huyết thống và họ hàng với nhau
đã xuất hiện và cùng với chúng, nhiều hình thức gia đình đã lần lượt xuất hiện
trong lịch sử. Đó là các hình thức: gia đình huyết tộc, gia đình punaluan, gia đình
đối ngẫu và gia đình một vợ một chồng. Khi hình thức gia đình punaluan tồn tại,
thị tộc đã xuất hiện với tư cách là tế bào và là đơn vị cơ sở của sự tổ chức xã hội.
Thị tộc là một tập đoàn thân tộc trong một bộ lạc, tức là một nhóm người cùng
huyết tộc về phía nữ và không có quyền lấy nhau, họ có một bà mẹ tổ chung. Thị
tộc được tổ chức theo huyết thống và lúc đầu là thị tộc mẫu quyền, tức là quan hệ
huyết tộc và thừa kế được tính theo mẹ, về sau là thị tộc phụ quyền. Khi “dân số
tăng lên, thì mỗi thị tộc đầu tiên đó lại chia nhỏ ra thành mấy thị tộc con, và đối
với những thị tộc con này thì thị tộc mẹ là bào tộc; bản thân bộ lạc cũng chia làm
nhiều bộ lạc” và bộ lạc đầu tiên lại trở thành liên minh các bộ lạc cùng thân tộc.
Như vậy, các đơn vị tổ chức trong xã hội này bao gồm thị tộc, bào tộc, bộ lạc và
liên minh các bộ lạc, chúng được hình thành và được duy trì bởi các quan hệ huyết
tộc. “Tổ chức giản đơn đó hoàn toàn phù hợp với những điều kiện xã hội đã đẻ ra
nó… nó có khả năng giải quyết được tất cả những cuộc xung đột có thể xảy ra”.
Cơ sở kinh tế của xã hội này được đặc trưng bằng chế độ sở hữu chung về tư liệu
sản xuất và sản phẩm lao động, “Cái gì cùng nhau làm ra và dùng chung, thì cái
đó là tài sản chung”(3). Mọi thành viên của thị tộc đều tự do, có địa vị xã hội như
nhau, không có kẻ giàu người nghèo, kẻ thống trị và người bị thống trị. Bình đẳng
là nguyên tắc xử sự cao nhất trong lao động cũng như trong phân phối sản phẩm.
Nền kinh tế của nó là nền kinh tế tự nhiên, tự cấp và tự túc, săn bắn và hái lượm.
“Sự phân công lao động hoàn toàn còn có tính chất tự nhiên, nó chỉ được thực
hiện giữa nam và nữ thôi. Đàn ông thì đánh giặc, đi săn bắn và đánh cá, tìm
nguyên liệu dùng làm thức ăn và kiếm những công cụ cần thiết cho việc đó. Đàn
bà chăm sóc việc nhà, chế biến thức ăn và chuẩn bị cái mặc: họ làm bếp, dệt, may
vá. Mỗi bên đều làm chủ trong lĩnh vực hoạt động riêng của mình… Mỗi bên đều
là chủ sở hữu những công cụ do mình chế tạo và sử dụng… Kinh tế gia đình là
nền kinh tế cộng sản chung cho nhiều gia đình”.
Tuy cách tổ chức xã hội còn đơn giản như vậy song đã xuất hiện nhu cầu quản lý,
điều hành các hoạt động chung của thị tộc, bộ lạc. Muốn vậy thì chủ thể điều hành,
quản lý phải có quyền lực, tức là phải có khả năng hay sức mạnh để bắt các chủ
thể khác trong xã hội phải phục tùng ý chí của mình. Do vậy, quyền lực và một hệ
thống thực hiện quyền lực đã xuất hiện, mặc dù còn rất đơn giản. Cơ quan quyền
lực cao nhất của thị tộc là Hội đồng thị tộc, bao gồm tất cả các thành viên đã
trưởng thành của thị tộc, nam cũng như nữ. Hội đồng này bàn bạc dân chủ và
quyết định tập thể về tất cả các vấn đề quan trọng của thị tộc: tổ chức lao động sản
xuất, quyết định vấn đề chiến tranh hoặc hoà bình, quyết định việc nộp lễ vật xin
xá tội, việc báo thù cho những người trong thị tộc bị giết hại...
Trong Hội đồng mọi người đều có quyền phát biểu và biểu quyết như nhau nên
các quyết định của Hội đồng thể hiện ý chí chung của các thành viên và có tính
chất bắt buộc phải tôn trọng hoặc thực hiện đối với mọi người. Họ thực hiện chúng
một cách tự nguyện, song cũng có những biện pháp cưỡng chế nhất định của cộng
đồng đối với những người vi phạm các quyết định đó. Hội đồng bầu ra tù trưởng
và thủ lĩnh quân sự để thay mặt Hội đồng quản lý thị tộc trong thời bình và thời
chiến. Những người này có quyền lực rất lớn nhưng quyền lực của họ không phải
dựa vào một bộ máy cưỡng chế nào mà dựa vào tập thể cộng đồng trên cơ sở uy
tín cá nhân, sự tín nhiệm và sự ủng hộ của các thành viên trong thị tộc. Tù trưởng
và thủ lĩnh quân sự cùng sống, cùng lao động và hưởng thụ như những người
khác, không có đặc quyền, đặc lợi, họ chịu sự kiểm tra của Hội đồng thị tộc và có
thể bị Hội đồng bãi miễn.
Như vậy, trong xã hội cộng sản nguyên thủy đã có quyền lực và quyền lực này có
hiệu lực thực tế rất cao, có tính cưỡng chế mạnh. Song đó chỉ là quyền lực xã hội,
nó có các đặc điểm là: Không tách rời khỏi cộng đồng mà thuộc về cả cộng đồng,
hòa nhập với dân cư, do toàn thể cộng đồng tổ chức ra; phục vụ lợi ích của cả
cộng đồng; không có bộ máy riêng để thực hiện. Cách thức tổ chức và thực hiện
quyền lực ở bào tộc, bộ lạc và liên minh các bộ lạc cũng tương tự như ở thị tộc,
song đã thể hiện sự tập trung quyền lực cao hơn vì tham gia vào hội đồng của các
tổ chức này chỉ gồm tù trưởng và thủ lĩnh quân sự của các thị tộc.
Tóm lại, xã hội cộng sản nguyên thủy là xã hội "không có nhà nước, lúc đó các
quan hệ xã hội và ngay cả xã hội nữa, kỷ luật, tổ chức lao động đều duy trì được
là nhờ có sức mạnh của phong tục, tập quán, nhờ có uy tín và sự kính trọng đối
với những bô lão của thị tộc, hoặc đối với phụ nữ - địa vị của phụ nữ hồi đó không
chỉ ngang với nam giới mà còn cao hơn nữa, và lúc đó không có một hạng người
riêng biệt, hạng người chuyên môn để bóc lột".
Trong chế độ thị tộc, lực lượng sản xuất tuy phát triển rất chậm chạp song vẫn
phát triển không ngừng. Nhờ sự cải tiến công cụ lao động mà số thú rừng săn bắn
được ngày càng nhiều hơn. Một số bộ lạc tiên tiến nhất lúc đầu lấy việc thuần
dưỡng gia súc và về sau thì lấy việc chăn nuôi và coi giữ gia súc làm ngành lao
động chủ yếu của mình.
Những bộ lạc du mục tách rời khỏi những bộ lạc khác: đó là sự phân công lao
động xã hội lớn đầu tiên. Nó đã dẫn đến những hệ quả sau:
+ Sự trao đổi sản phẩm giữa các bộ lạc ngày càng phát triển hơn, súc vật trở thành
hàng hoá dùng để đánh giá tất cả các hàng hoá khác và có chức năng tiền tệ.
+ Việc mở mang đồng cỏ và trồng trọt ngũ cốc đã xuất hiện để cung cấp thức ăn
cho gia súc và sau đó là cho người.
+ Trong lĩnh vực công nghiệp xuất hiện hai thành tựu mới quan trọng là việc sản
xuất ra khung cửi, nấu quặng và chế tạo đồ kim loại.
+ Sản xuất tăng lên trong tất cả các ngành: chăn nuôi súc vật, trồng trọt, thủ công
nghiệp gia đình làm cho nhu cầu sức lao động tăng lên và tù binh trong chiến tranh
bị biến thành nô lệ. “Từ sự phân công lao động xã hội lớn lần đầu tiên đã nảy sinh
ra sự ph
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- 82_4754.pdf