Thờigianthựcthitrungbình
Mô hình hóa (simulation): dướicácmứcđộkhác nhau
trong phân tích tỉ mỉ có thểnhấtcủahệthống, mô phỏng
trạng thái củamôitrường
Sựmô phỏng (emulation): mộtphầncủahệthốngđược
thay thếbởiphầncứng mô phỏng
Sựđịnh hình (profiling): thờigianthựcthiđượcđo trong
hệthống thựcthithựctế
Vấnđề(Problem): trên tổng quát, WCET không thể
đượcxácđịnh bằng phương pháp dựatrênmôitrường,
dữliệuđầu vào, nóđượcsửdụng thông qua thờigian
thực thi trung bình của toàn hệthống
40 trang |
Chia sẻ: oanh_nt | Lượt xem: 1275 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem trước 20 trang nội dung tài liệu Baì giảng Tổng quan về phần mềm trong hệ thống nhúng, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Tổng quan về phần mềm trong hệ thống nhúng
Topics
Tổng quan chung trong thiết kế phần mềm
dành cho hệ thống nhúng
Sự khác nhau trong hình thức phát triển
phần mềm
2Vũ
Quang
Dũng
Sách
tham
khảo
P. Marwedel: Embedded System Design
(paperback), Springer Verlag, December 2005,
ISBN: 0387292373.
G.C. Buttazzo: Hard Real-Time Computing
Systems. Kluwer Academic Publishers, 1997.
W. Wolf: Computers as Components –
Principles of Embedded System Design. Morgan
Kaufman Publishers, 2000.
J. Teich: Digitale Hardware/Software Systeme,
Springer Verlag, 1997.
Phát
triển phần mềm
WCET –
Trường
hợp xấu nhất trong
thời gian thực thi
WCET – là giới hạn trên trong thời gian
thực thi của các công việc trong hệ thống
Cần thiết cho tất cả các phương thức,
nhằm đảm bảo các trạng thái thời gian
của ứng dụng
WCET
- WCET
- WCET’
(gần giới hạn
trên)
- Có
thể
xảy
ra
worst case
- Tuân
theo
thời gian thực thi
- Tính
tôt
nhất trong thời gian thực thi
- Gần giới hạn dưới
dành
cho
best case
- Giới hạn dưới có thể
tốt nhất trong thời gian thực thi
t
Khoảng
thời gian
thực thi
có
thể
xảy ra
Sự
hiệu qua của phương
thức
ở
mức
hệ
thống
Hệ
thống
thực Sự đo lường
Mô
hình
hóa
Phân
tích
WCET –
tiếp
Tính phức hợp
Trong trường hợp tổng quát: tính không nhất quyết
nếu tồn tại giới hạn
Cho những chương trình hạn chế: như các thiết kế
đơn giản, tính phức tạp dành cho các thiết kế mới
bao gồm pipelines, caches, interrupt, virtual memory
…
Tiếp cận theo hướng phân tích
Dành cho phần cứng: cần thiết của tổng hợp phần
cứng.
Dành cho phần mềm: cần phải có máy chương trình,
phân tích, sự cần thiết của một mô hình phần cứng.
Thời gian thực
thi
trung
bình
Mô hình hóa (simulation): dưới các mức độ khác nhau
trong phân tích tỉ mỉ có thể nhất của hệ thống, mô phỏng
trạng thái của môi trường
Sự mô phỏng (emulation): một phần của hệ thống được
thay thế bởi phần cứng mô phỏng
Sự định hình (profiling): thời gian thực thi được đo trong
hệ thống thực thi thực tế
Vấn đề (Problem): trên tổng quát, WCET không thể
được xác định bằng phương pháp dựa trên môi trường,
dữ liệu đầu vào, nó được sử dụng thông qua thời gian
thực thi trung bình của toàn hệ thống
Hệ
thống
điều khiển thời gian thực
A/D: analog to digital
D/A: digital to analog
Đa xử
lý
Khái niệm của xử lý song song phản ánh bằng
trực giác các chức năng của hệ thống nhúng.
Xử lý giúp cho quản lý thời gian hệ thống:
Tốc độ đa xử lý
Đa phương tiện
Tự động
Đầu ra không đồng bộ
Giao diện người sử dụng
Hệ thống trao đổi thông tin
Ví
dụ: máy
điều khiển
Xử lý:
Điều khiển đánh
lửa
Cảm giác tay quay
Hỗn hợp khí –
nhiên liệu
Bộ lọc Kalman –
thuật toán điều
khiển
Khái
niệm
đồng
thứ
tự
Các kỹ năng lập trình được sử dụng trong phát
triển ES
Sự gọi hàm quyết định địa chỉ trả về
Đồng thứ tự này sẽ trao quyền điều khiển cho
đồng thứ tự khác
Phần chuyển điều khiển được nhúng trong mã
Các vấn đề:
Khó xác định được vết thực thi từ chương trình
Không giấu dữ liệu
Phương
pháp
đồng
thứ
tự
Ví dụ trong mã assembler của ARM
Tổng
quan
Có rất nhiều cấu trúc khác nhau của một
chương trình nhúng.
Những nguyên tắc cơ bản:
Tiếp cận theo time trigger
Tính chu kỳ
Thực thi tuần hoàn
Lập lịch
Tiếp cân theo event trigger
Không ưu tiên
Ưu tiên – stack
Ưu tiên – lập lịch
Ưu tiên – đa tiến trình
Hệ
thống
time trigger (TT)
Mô hình đơn giản
Không xảy ra ngắt bởi bộ thời gian
Bộ lập lịch định trước – không sử dụng thuật toán
Xác định tại trạng thái run-time
Tương tác với môi trường thông qua các giao tiếp
Lập lịch
TT theo
chu
kỳ
Bộ thời gian hoạt động đều đặn theo chu kỳ P
Tất cả các tiến trình đều có cùng chu kỳ P
Đặc điểm
Các tiến trình sau (T2, T3) không thể dự đoán trước khi bắt đầu
Không xảy ra vấn đề gì trong liên lạc giữa các tiến trình hay sử
dụng các tài nguyên, như có một thứ tự tĩnh
Ví
dụ
về
lập lịch
TT theo
chu
kỳ
Lập lịch
TT thực thi tuần
hoàn
Tiến trình có thể có các chu kỳ khác nhau
Chu kỳ P được chia ra thành từng đoạn frame
với độ dài f
Vấn đề: nếu có các tiến trình dài, và cần được
phân chia thành các luồng tiến trình nhỏ hơn, thì
nó sẽ không phù hợp, khi các trạng thái local
phải phân chia và lưu thành các trạng thái global
Lập lịch
TT thực thi tuần
hoàn
Điều kiện:
Tiến trình thực thi trong một frame
f <= p(k) với mọi k (p – chu kỳ đối với tiến trình k)
Chu kỳ P tối thiểu phải là tích của tất cả tiến trình p(k)
Các tiến trình bắt đầu và kết thúc trong khoảng một
frame
f >= WCET(k) với mọi k
Giữa các lần cấp phát thời gian và deadline của mọi
tiến trình, xuất hiện ít nhất một frame
2f – gcd(p(k),f) <= D(k) với mọi k (D(k) – deadline của
tiến trình k)
Lược
đồ
của
điều kiện cuối cùng
Ví
dụ
về
lập lịch
thực thi tuần
hoàn
Ràng buộc
f <= min{4,5,20} = 4
f >= max{1.0, 1.0, 1.8, 2.0} = 2.0
2f – gcd(p(k), f) <= D(k) với mọi k
⇒Giải
pháp
f = 2
Lập lịch
TT
Trong toàn hệ thống TT, cấu trúc điều khiển tạm thời
của mọi tiến trình được thành lập vào khoảng trước hoạt
động, và được đưa vào trong danh sách đặc tả tiến trình
(TDL – Task-Descriptor List), chứa sự lập lịch thực thi
tuần hoàn của mọi hoạt động hệ thống.
Lịch được lập sẽ cân nhắc các quyền ưu tiên, và các
quan hệ qua lại lẫn nhau giữa các tiến trình.
Dispatcher (sự gửi) được kích hoạt bởi đồng hồ đồng
bộ. Nó sẽ tìm kiếm trong TDL, sau đó thực thi các hành
động đã được lên kế hoạch trong khoảng thời gian đó.
Ví
dụ
về
lập lịch
TT
Kết luận về
lập lịch
TT
Tính quyết định của lập lịch, dễ dàng kiểm
chứng, test và xác thực
Sử dụng chia xẻ tài nguyên
Liên kết ngoài chỉ thông qua polling
Tính bất biến của môi trường
Sẽ có vấn đề nếu tiến trình dài
Không cho phép ngắt?
Cho phép quyền ưu tiên của tiến trình đang hoạt
động.
Hệ
thống
Even Trigger (ET)
Sự lập lịch của các tiến trình được xác định bởi
các sự cố ngắt ngoài
Tính động và tính thích nghi (dynamic and adaptive) -
sử dụng chia xẻ tài nguyên, bộ đệm
Tính đảm bảo (guarantees) – trong quá trình run-time
hoặc lập lịch ban đầu hệ thống
Lập lịch
ET không
ưu tiên
Cơ chế:
Đối với mỗi sự kiện, sẽ kích hoạt tiến trình tương ứng
Sự kiện được phản ánh bởi
Ngắt ngoài
Tự tiến trình của nó
Dự kiện được lựa chọn thông qua hàng đợi, phụ thuộc vào tính
kỷ luật.
Tiến trình không được ngắt
Ngoại lệ:
Tiến trình hiện tại đã được kích hoạt được hoạt động tiếp nếu
hàng đợi rỗng
Tính thời gian của sự kiện tham gia vào hàng đợi chỉ sau một
khoảng thời gian
Ví
dụ
về
lập lịch
ET không
ưu tiên
Lập lịch
ET không
ưu tiên
Tính chất:
Liên kết giữa các tiến trình đơn giản, ngắt có thể là
nguyên nhân với chia xẻ tài nguyên
Xảy ra tràn bộ đệm nếu có quá nhiều sự kiện cùng
kích hoạt bởi môi trường hoặc tiến trình
Tiến trình dài ngăn cản các tiến trình khác trong thực
thi và tràn bộ đệm
Chia tiến trình thành các phần nhỏ hơn
Lập lịch
ET ưu tiên – Stack
Tiến trình sẽ được ưu tiên so với tiến trình
khác
Nếu có sắp xếp của các tiến trình ưu tiên,
có thể sử dụng cơ chế ngăn xếp
Lập lịch
ET ưu tiên – Stack (tiếp)
Tiến trình phải kết thúc trong thứ tự LILO
Chia xẻ tài nguyên phải theo cơ chế bảo
mật, như loại bỏ ngắt, sử dụng semaphore
Ví
dụ
lập lịch
ET ưu tiên – Stack
Tiến trình
Tiến trình là sự kích hoạt duy nhất của
chương trình
Tiến trình có trạng thái riêng của nó
Trạng thái thanh ghi
Ngăn xếp
Tiến trình và CPU
Kích hoạt:
Copy trạng thái tiến
trình
Thanh ghi và cấu
trúc dữ liệu cục bộ
Chuyển đổi:
Trạng thái CPU hiện
tại sẽ được chuyển
sang trạng thái mới
Đa tiến trình
Mỗi tiến trình được phép chuyển đổi khi gọi hàm
cswitch() (context switch)
Sự riêng biệt trong lập lịch để chọn tiến trình kích hoạt
tiếp theo
Lợi ích:
Dự đoán xảy ra trạng thái chuyển đổi
Ít lỗi xảy ra khi sử dụng chia xẻ tài nguyên
Lỗi:
Chương trình lỗi có thể giữ các tiến trình khác, không giải phóng
khỏi CPU
Tính thời gian thực có thể xảy ra rủi ro nếu tiến trình dài
Ví
dụ đa tiến trình
Tính
ưu tiên của
đa tiến trình
Lập lịch điều khiển các trạng thái chuyển đổi
Lập trình quyết định tiến trình sẽ kích hoạt tiếp
theo
Sử dụng đồng hồ để gọi tới OS và chuyển đổi
trạng thái
Sử dụng ngắt cứng/mềm, hoặc gọi trực tiếp
chương trình ngắt từ OS
Luồng
điều khiển
ưu tiên
Bài
tập
Cho hệ thống thời gian thực với 4 tiến trình được kích
hoạt J1, J2, J3, J4 với thời gian đến và deadline cho
theo bảng sau, và hàm lập lịch σ(t) theo sơ đồ sau.
Bài
tập (tiếp)
Hãy xác định
Sự trễ lớn nhất?
Trạng thái không bền vững của tiến trình?
Sử dụng processor dành cho bộ lập lịch này?
Nhận xét tính khả thi của bộ lập lịch?
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- lecture_03_software_intro.PDF